Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi
Địa Lợi gật đầu, vô cùng đồng ý với cách nói của hắn ta: “Vậy tiếp theo chúng ta làm sao? Trong túi gấm Vương gia và Vương phi giao cho chúng ta có dặn dò gì không?”
Vu phó tướng nói: “Vương gia căn dặn, để phòng ngừa vạn nhất, mạt tướng dẫn đầu đội ngũ cốt lõi, không thay đổi tuyến đường, tiếp tục đi lùng bắt, để tránh cho đối phương còn có hậu chiêu.
Địa Lợi conuong có thể dẫn đầu đội ngũ của ngươi đi chỉ viện.
Chúng ta trao đổi tin tức, xem tình hình để hành sự: Địa Lợi gật đầu: “Ta đã sớm không thể chờ được nữa rồi, chạy về ngay trong đêm là muốn nhìn xem đám thổ phỉ này là có ba đầu sáu tay như thế nào mà lại gan to bằng trời như thế, trêu chọc Cừu gia chủ của chúng ta, đúng là không muốn sống”
Vu phó tường chắp tay với nàng: “Không thể tiếp tục kề vai chiến đấu với Địa Lợi conuong, bản thân ngươi chú ý bảo trọng”
Hai người cáo biệt, từng người quay đầu ngựa, dẫn theo đội ngũ của mình, mỗi người một ngả.
Một màn kịch kỳ lạ kết thúc.
Trương Tam giống như sống sót sau tai nạn, thở phào nhẹ nhõm, muốn bò dậy, nhưng toàn thân mỏi nhừ, ngay cả chút sức lực cũng không có.
Hôm nay quả là quá kích thích, không nghĩ tới trong lúc vô tình lại thấy được một bí mật lớn như vậy.
Phong vương gia và Phong vương phi, nhân vật tôn quý bất phàm biết bao, vậy mà hắn ta lại có đủ may mắn để nghe truyền thuyết của hai người, tuy rằng không thể tận mắt chứng kiến phong thái của bọn họ nhưng đã đủ cho mình khoe khoang ở trước mặt thôn dân rồi.
Còn có âm binh mượn đường khiến người nghe sởn cả tóc gáy, hắn ta “x픓một tiếng, mang theo khinh thường, lại quên mất đũng quần ướt nước tiểu của mình, còn có thê tử sắp chuyển dạ.
Cừu thiếu chủ nhiều năm nay vẫn không tìm được đối thủ xứng tầm với mình.
Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, bây giờ làm sao có thể tìm được một cao nhân dám can đảm cùng hắn ta khiêu chiến chứ.
Điều này khiến Cừu thiếu chủ vô cùng đắc ý mà cho rằng dựa vào thân thủ võ công này của hắn ta tuy chưa đạt đến mức có khả năng ngăn chặn mưa giông bão lớn nhưng trên đời này cũng không thể tìm ra kẻ nào có khả năng cản được sự càn quét của thanh kiếm sắc bén mà hắn đang sở hữu.
Vậy nên hắn ta khinh thường không hề để đám cướp này vào mắt, ngay cả khi biết đứng sau đám người này cũng là một thế lực không hề đơn giản.
Chúng thậm chí chỉ trong một đêm đã đơn phương độc mã cướp bóc hết số ngân phiếu khắp vùng Giang Nam.
Mấy trăm vạn lượng ngân phiếu không phải là một con số nhỏ, khó tránh khỏi việc sẽ để lộ tin tức.
Cho nên sau khi hắn †a rời khỏi Giang Nam liền lập tức điều động Tàng Kiếm Các lần theo dấu vết truy đuổi tới thành Lạc Dương.
Rất nhanh Tàng Kiếm Các truyền đến tin tức nói rằng đã phát hiện ra hành tung của tên phản tặc Cừu Trí Tín.
Cừu Trí Tín có bản lĩnh như thế nào, Cừu thiếu chủ sớm đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Vậy nên Cừu thiếu chủ có thể chắc chắn khẳng định rằng trong âm mưu này tên Cừu Trí Tín kia chỉ là một quân cờ nằm trong tay người khác.
Người đứng phía sau hắn mới là chủ mưu thực sự.
Cừu thiếu chủ cảm thấy cần phải tìm hiểu rõ ràng vụ việc này.
Đối phương rốt cuộc có lai lịch thế nào? Nếu hắn ta là một tên thổ phỉ, vậy bọn chúng đã dùng cách nào để thông đồng với các quan binh rồi trà trộn vào thành cướp bóc.
Chỉ cần biết thân phận của đối phương là ai, Cừu thiếu chủ hắn nhất định sẽ bắt được tên chủ mưu kia.
Cho dù đó có là quan binh Giang Nam hắn ta cũng sẽ không bỏ qua.
Nếu thật sự là thế vậy chúng có chỗ dựa phía sau lớn đến thế nào, rốt cuộc là ai? Hay là bọn chúng có người làm quan trong triều đình che chở.
Sau một hồi suy tính Cừu thiếu chủ quyết định tạm thời không nên đánh rắn động cỏ.
Bây giờ hắn ta sẽ lần theo dấu vết của Cừu Trí Tín, một mình lẻn vào bên trong đầm rồng hang hổ điều tra lai lịch của đám cướp này.
Phượng Lôi Ngọc vẫn luôn đi theo hắn giống như một cái đuôi nhỏ.
Mấy ngày nay bôn ba nàng cũng không than lấy một tiếng khổ hay mệt, chỉ ngoan ngoãn theo sau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...