Lang trung đi qua lật mở mí mắt của con chó dữ, lại vạch miệng của nó ra, cẩn thận nhìn hai lần, chóp mũi than nhẹ một hơi: “Chỉ sợ là không xong rồi”
“Làm sao vậy?”
“Con chó dữ này rõ ràng đã bị điên rồi, người bị nó cắn phải, sẽ có tỷ lệ bị nhiễm chứng bệnh của chó dại rất lớn”
“Bệnh chó dại?”Kim thượng thư cũng có nghe qua một chút về chuyện này.
“Đúng, sau khi bị bệnh chó dại rồi, trên người sẽ xuất hiện các loại triệu chứng như đau đầu, phát sốt, lo âu, sợ nước, sợ gió, khó thở.
Hơn nữa bệnh này không thể chữa được, hoàn toàn không có cách nào để cứu chữa, chính là bệnh nan y”
Một câu nói này khiến cho Kim Nhị đang không ngừng kêu khóc, gào thét cũng lập tức im bặt.
Đùa cái gì vậy, mạng người vô cùng quan trọng đó nha.
Kim thượng thư lo lăng nói: “Lẽ nào không có biện pháp nào có thể ngăn ngừa sao?”
Lang trung suy nghĩ một lát: “Biện pháp cũng không phải là không có.
Trên sách thuốc có ghi lại, sau khi bị chó dữ cắn bị thương có thể lấy óc của chó dữ bôi lên miệng vết thương, như vậy có thể ngăn ngừa bệnh chó dại.
Có điều cũng không hoàn toàn có thể ngăn ngừa được.
Hơn nữa…”
Lang trung nhìn xác con chó dữ đang nằm trên đất kia một cái, vừa rồi nó đã bị gia đinh dùng gậy gộc đập vào đỉnh đầu, màu đỏ màu trắng chảy ra đất, lấy dùng ai biết có hiệu quả hay không?
Kim thượng thư theo tầm mắt của ông ta nhìn qua, cũng lo lắng đến nỗi trán đổ đây mồ hôi, đấm ngực dậm chân: “Vậy phải làm thế nào mới tốt?”
Tuy rằng nói người sau khi bị chó dữ cắn sẽ không phải trăm phần trăm bị nhiễm bệnh, nhưng không lo nguy hiểm, chỉ sợ sơ sẩy nha.
Đây cũng không phải là trò đùa.
Kim thượng thư nhìn thấy đã có dân chúng vây xem, trên mặt cũng dần tối lại, nhanh chóng sai người nâng Kim Nhị trở lại phủ, dọn dẹp hiện trường, rồi giải tán.
Lãnh Băng Cơ nhìn xung quanh không còn ai nữa, lúc này mới nhảy xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng mỹ mãn vỗ tay một cái.
Mình cũng chỉ có thể đưa hắn ta đến đây thôi, sống chết có số, giàu sang tại trời.
“Xem sau này ngươi còn dám thất đức nữa không?”
“Bản vương cảm thấy bản thân mình đã rất vô liêm sỉ rồi.
Không nghĩ tới, vậy mà Vương phi chỉ có hơn chứ không kém”
Sau lưng đột nhiên có người lên tiếng.
Lãnh Băng Cơ có tật giật mình thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng lên.
Xoay mặt lại, nhìn thấy là Mộ Dung Phong đang đứng chắp tay sau lưng, tươi cười nhìn mình đầy cưng chiều.
Nàng vỗ ngực một cái: “Đi đường lặng yên không một tiếng động, chàng muốn hù chết ta sao?”
Mộ Dung Phong đi về phía nàng, nắm lấy tay của nàng, cùng nhau đi ra ngoài.
“Đã biết Kim Nhị này sắp gặp họa rồi.
Nếu như hắn ta thật sự bị nhiễm bệnh chó dại, có phải Kim Nhị nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ hay không?”
Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Tạm thời bệnh chó dại không có thuốc có thể chữa.
Nhưng, giả dụ bọn họ tới tìm ta sớm một chút, vẫn có thể phòng ngừa được”
“Nếu như bọn họ thật sự tới tìm nàng, nàng có bằng lòng ra tay không?”
“Tại sao lại không chứ? Mặc dù nói hắn ta bị chó cắn bị thương, nhưng không chắc trăm phần trăm sẽ bị nhiễm bệnh.
Cứu chữa người bị thương chính là trách nhiệm của ta, sao ta có thể trơ mắt nhìn người bệnh chịu chết mà bỏ mặc chứ?”
Mộ Dung Phong bất đắc dĩ lắc đầu: “Trợn mắt nói dối, chính là nói nàng.
Còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy.
Không đúng, hẳn là nói khoác mà không biết ngượng: Lãnh Băng Cơ cười Thì hì’ một tiếng: “Người làm nghề y có tấm lòng phụ mẫu.
Ta làm nương, không lấy tính mạng của hắn ta để làm điểm yếu uy hiếp, sao có thể khiến cho hắn ta ngoan ngoãn nghe lời chứ? Đừng nói chỗ ta, chàng tìm nữ tử biểu diễn ra màn ảo thuật kia, không sợ Kim thượng thư cũng bắt tay vào điều tra sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...