Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Thanh Kiêu không còn là đứa trẻ tám chín tuổi, đã hiểu được lí lẽ, hiểu được thị phi.

Nếu, nàng một mực trốn tránh việc này, tùy ý ngờ vực Lãnh Thanh Kiểu một cách vô căn cứ, hoặc là nghe châm ngòi từ người khác, thời gian dài, sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện không may.

Mộ Dung Phong trầm mặc: “Việc này vẫn là giao cho ta làm đi, lúc trước chuyện của Băng Nguyệt, nhiều ít đều là vì ta mà gây nên, nàng cho dù là hao hết võ mồm, hắn cũng sẽ không chịu thừa nhận”
“Nhưng mà…” Lãnh Băng Cơ không biết biểu đạt như thế nào.

Mộ Dung Phong an ủi suy nghĩ của nàng: “Yên tâm, ta sẽ xử lý tốt”
Lãnh Thanh Kiêu ở hình bộ, là từ chức vụ nhỏ nhất mà đi lên, nhưng thân phận và bối cảnh của hắn, liền đủ để kẻ khác nhìn với cặp mắt thèm thuồng, tranh cùng nịnh bợ.

Trên đến chức thượng thư, dưới đến ngục tốt, ai dám không nể mặt Lãnh Tướng? Huống chi, hai tỷ tỷ của hắn, một người là Vương phi của Phong phú, một người là Trắc phi của Vương phủ, dựa theo tỷ lệ đặt cửa mà nói, tương lai trở thành quốc cữu có thể lên đến 50%.

Hắn xử sự khéo đưa đẩy, mọi việc đều thuận lợi, cũng thích kết giao, thân tín bên người có thể nói là tốt xấu lẫn lộn, đủ các hạng người.


Điểm này, cộng thêm có phần ngông nghênh, so với người luôn giữ mình trong sạch như Lãnh Thanh Hạc hoàn toàn khác biệt.

Hôm nay, từ hình bộ đi ra, hắn đã bị Kim Nhị chặn lại.

Kim Nhị phía sau dẫn theo năm sáu kẻ ăn chơi trác táng, Lãnh Thanh Kiểu cơ hồ đều quen biết, phần đông là vì gia tộc xuống dốc, đi theo phía sau Kim Nhị nịnh nọt, hạng người hám tiền.

Kim Nhị thích cùng những người này lêu lổng, tuy nói sớm đã làm cha, cũng nếm qua vài lần giáo huấn, nhưng là chính là vẫn chưa tỉnh ngộ ra.

.

Truyện Linh Dị
Hắn ôm lấy Lãnh Thanh Kiều, muốn dẫn hắn đi uống hoa tửu.

Hắn gần đây bị quản thúc rất chặt, tiền bạc không dư dả, dẫn theo Lãnh Thanh Kiều, thì có người thanh toán hộ.


Lãnh Thanh Kiêu trong lòng biết rõ ràng, có chút không muốn đi, bị Kim Nhị một tiếng thăm hỏi, mang cả kiệu đến, vây lấy hắn đi Phù Dung Các
Phù Dung Các không giống Lâm Lang Các, tuy có khúc nhạc hòa tấu và các thú vui tao nhã khác, còn là nơi ăn cơm uống rượu đứng đắn.

Rượu và thức ăn được đưa lên, Kim Nhị lại tán ngẫu khoe khoang: “Biểu đệ này của ta đừng nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng mà không phải nhân vật tầm thường, xuất thân Tướng phủ, phụ tử đỗ Thảm Hoa, ở hình bộ thủ đoạn thông thiên, có hai tỷ tỷ là Vương phi.

Ngày sau, các huynh đệ ai đây có chuyện gì khó khăn, cứ việc mở miệng đề xuất, nhắc tên của Kim Nhị ta, Hảo Sử! Cho dù là giết người phóng hỏa, làm xằng làm bậy, đảm bảo hắn có thể dọn dẹp cho các ngươi”
Lãnh Thanh Kiêu ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười, vài lần âm thầm nháy mắt, bảo Kim Nhị đừng có ba la khoác lác, Kim Nhị tất cả đều nhìn thấy nhưng coi như không thấy.

Ngoài cửa có conuong đàn tỳ bà ca khúc, tiếng ca dễ nghe như ngọc rơi trên đĩa báu, tươi mát như mùa xuân.

Kim Nhị không ngờ làn điệu như vậy, conuong đang ca hát bộ dạng xinh đẹp, ánh mắt cũng câu hồn người.

Một đám nam nhân nhìn ra ngoài cửa không chợp mắt.

Lãnh Thanh Kiêu vì không muốn Kim Nhị lại nói hưu nói vượn, chính hẳn xấu hổ, kêu conuong ca hát tiến vào làm dịu đi không khí.

Vài người tất cả đang uống say khướt, thấy mỹ nhân ánh mắt đều sáng quắc.

Đem đóng cửa lại, Kim Nhị to gan lớn mật, cầm đầu nói đùa giỡn, các loại từ ngữ ô uế, động tay động chân, conuong sướng khúc vô cùng tức giận, giống như quả ớt cay nhỏ, tay chân nhanh nhẹn thẳng thắn tát một nhát vào Kim Nhị..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui