Cung ty đầu tiên kêu cứu đã bị mấy người vây quanh, không biết vì lạnh hay là bị dọa sợ, miệng lưỡi cũng không được lưu loát.
“Hoàng hậu nương nương lo lắng cơ thể Yến tần nương nương yếu ớt, không chịu được lạnh nên lệnh cho nô tỳ đi ra ngoài cho nàng bình thân.
Nô tỳ đỡ nàng dậy, nàng nói hai chân bị tê rồi, chậm rãi ngồi xuống phiến đá bên hồ.
Nàng còn quay mặt xuống nước chỉnh trang lại búi tóc lau vết máu, nô tỳ xoay người đi tìm cung nhân đến hầu hạ nàng, ai biết vừa đi chưa được bao xa, liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Nô tỳ xoay mặt lại, cả người Yến tần nương nương đã rơi xuống nước rồi.
Hơn nữa, lập tức không thấy bóng người, vô cùng nhanh, thật sự, giống như bị người khác kéo xuống.
Nhưng bên hồ, một bóng người cũng không có”.
Sắc mặt hoàng đế ngày càng trầm xuống.
Tiểu Vân Triệt cũng cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng, đi tới nắm chặt góc áo Lãnh Băng Cơ, không lên tiếng.
Mộ Dung Phong bước tới, cởi áo lông cáo trên người, khoác lên hai người Lãnh Băng Cơ và Vân Triệt, nhỏ giọng nói: “Ở đây gió to.”
Lãnh Băng Cơ vội ra ngoài, không kịp mặc áo choàng.
“Nếu như Yến tần kêu lên, hẳn là bị trượt chân ngã xuống nước mới đúng, nhưng sao lại không có giãy giụa?” Mộ Dung Phong lắc đầu: “Trong cung này người chết đuối nhiều, nghi vấn cũng nhiều.
Nhìn một chút là được rồi”
Lãnh Băng Cơ đương nhiên hiểu hàm ý trong lời nói của Mộ Dung Phong, trong cung thị phi nhiều, người chết oan cũng nhiều, không cần tích cực.
Mọi người đang bàn tán xôn xao thì có người kêu lên: “Bị mắc kẹt ở miệng nước này”
Hồ hoa sen là nước thông thông với kênh ngầm bên ngoài cung, Yến tần bị rơi xuống nước ở đây, trong nháy mắt làm sao có thể tới miệng nước được?
Nhiều người đã bơi qua, ba chân bốn cẳng nhấc ra ngoài.
Lãnh Băng Cơ không muốn Vân Triệt nhìn, để không làm đứa trẻ sợ hãi, nàng dẫn cậu nhích lại gần bên ngoài đám đông, muốn quay vào trong điện trước.
Chậm trễ thời gian dài như vậy, người chắc chắn là không cứu được.
Vừa đi chưa được mấy bước, đã nghe thấy mọi người phía sau đồng thanh hét lên: “A!”
Trong giọng điệu tràn đầy kinh hãi.
Hơn nữa, những người đầu tiên xúm lại bị dọa sợ đến mức cùng lùi về phía sau, như thể họ đã nhìn thấy thứ gì đó khiến người ta sởn hết gai ốc vậy.
Huệ phi thích xem náo nhiệt, vốn là chen lên phía trước, vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi chạy về phía Băng Cơ, nặng nề thở hổn hẳn đưa tay về phía nàng.
“Mau lên, trên người có mang theo thuốc chữa bệnh tim không.
Chính là cái viên gi cứu tâm hoàn người cho ngoại tổ mẫu.
Mau đưa ta một viên.
Mẹ ơi, hồn bị dọa mất rồi”.
Lãnh Bằng Cơ thành công bị kích thích sự tò mò, chân không hề di chuyển, nhưng nàng cũng không tiến lên góp vui.
Tức giận vỗ vào lòng bàn tay bà ta: “Nhìn gan của người này.
Làm sao vậy?”
Huệ phi nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của nàng, liền nắm tay Tiểu Vân Triệt rời đi: “Ta sẽ đưa đứa trẻ về, ngươi gan lớn thì tự mình đi xem.
Đảm bảo người sẽ bị dọa sợ buổi tối ôm lấy Phong nhi nhà ta không buông tay”
Lãnh Băng Cơ khịt mũi coi thường, cùng làm thì bụng to như cái trống, sắc mặt xanh tím, hai mắt lồi ra, còn có thể đáng sợ đến mức nào?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...