Chưởng quỹ lại phun ra nuốt vào nói: “Mà còn, chuyện người làm hỉ phục gầm Lưu Vân cho công chúa không biết thế nào, mà lan truyền nhanh như vậy, rất nhiều người đang nghị luận bàn tản”
Vừa nói như vậy, Lãnh Bằng Cơ lập tức bừng tỉnh, hiểu rõ ai làm chủ bút rồi.
Trừ Như Ý ra thì làm gì còn ai khác.
Một mặt thì đem chuyện mình muốn may hỉ phục gấm Lưu Vân cho Lục Vụ nói ra cho tất cả mọi người đều biết, một mặt thì lại hạ lệnh xung quanh, cấm giao dịch gầm Lưu Vân trong kinh thành, nếu không là đại bất kính với thái hậu.
Đến lúc đó, mình khoe khoang khoác lác lại làm không được, còn mất mặt, cũng làm cho Lục Vụ và phủ quốc công mất mặt nốt.
Nàng ta cho rằng, mình sẽ ngốc mà đi đến từng xưởng tơ lụa trong kinh thành để mua gầm Lưu Vân sao? Không có đá kim cương, không làm được đồ sứ.
Lãnh Băng Cơ chẳng qua cười cho qua, vì làm khó dễ mình, mà Như Ý thật đúng là không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Tính tình tiểu nhân này của nàng ta, năm năm rồi, vẫn không thay đổi.
Tiếp đó, là đến thời gian hòa đàm của hai nước.
Thân thể của Na Dạ Bạch đã dần dần bình phục, sắc mặt cũng tốt hơn một chút.
Nam Chiểu cũng cho hai ngự y theo hầu thay phiên chẩn mạch cho hắn ta, hao tốn công phu cả một bữa cơm, cuối cùng cũng ra được đáp án mà người Nam Chiểu mong chờ bao lâu nay.
Ngôn Tình Tổng Tài
“Vị Phong vương phi này y thuật quả thực rất thần kỳ.
Thái tử điện hạ mạch tượng bình ổn, bệnh tim hình như thật là tốt lên rồi!”
Na Dạ Bạch thở dài một hơi, trái tim cuối cùng cũng rơi xuống.
Tiếp đó, hắn liền tuyên bố, lần hòa đàm này hắn ta muốn đích thân tham gia.
Vốn dĩ, thay mặt sứ thần Nam Chiếu là Na Trát Nhất Nặc, nàng thay mặt Nam Chiếu tiến hành hòa đàm với Trường An.
Na Dạ Bạch đối với muội muội này đã đổi thành không yên lòng, hẳn lo lắng, Na Trát Nhất Nặc vì muốn lấy lòng Trường An, muốn được nửa đời sau an ổn, cái mông sẽ lệch hướng vị trí cũ, sẽ vì chút lợi ích chắp tay nhường cho.
Hắn muốn đích thân xuất mã!
Hòa đàm đã định thời gian, hoàng đế phái Lộc công công xuất cung, hạ chỉ để Lãnh Bằng Cơ nhất định phải tham dự hòa đàm lần này.
Lãnh Băng Cơ đối với quốc sự chính sự kiến thức nửa vời, nếu là để mình đi mua rau, cò kè trả giá thì còn được, nhưng mà đi đối chọi gay gắt với Nam Chiếu, dựa vào lí lẽ biện luận.
Nàng cảm thấy phong cách đàm phán của nàng sẽ sai lệch, tự bàn đàm phán nghiêm túc, biến thành hàng tôm hàng cá như ngoài chợ.
Không những nàng còn nghĩ như vậy, được hoàng để ngăn chọn vạn tuyển, còn mấy vị đại quan trong triều được phái độ phụ trách hòa đàm lần này, càng xem thường.
Nào sợ, hoàng thượng lúc trước ngài phái Phong vương gia là cũng được rồi, cho dù là người ta không nói gì, nhưng tốt xấu gì cũng làm người Nam Chiếu phải sợ, chỉ đứng dậy thôi, thì chính là một vị thần cạnh cửa hung ác, trên khí thế có thể trấn được.
Để một người phụ nữ đi hòa đàm, ngài làm hoàng đế là chuyên nghiệp sao?
Ngay trước mặt Lãnh tướng và Lãnh Bằng Cơ, mấy người nhìn mặt nhau, ai cũng không dám nói ra lời khó nghe.
Dù sao nhiều thì nàng không nhiều, thiểu thì cũng không thiếu, chỉ cần nàng không đi theo gây rắc rối, thì mọi người cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Dù sao, nghe nói vị Phong vương phi này rất hung hãn, người bình thường cũng không dám trêu chọc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...