Nhưng về sau phát sinh chuyện Huệ phi, như bây giờ, ta với nàng ta hiện nghi sợ còn không hết, nếu như chủ động nạp nàng làm trắc phi, mẫu hậu sợ cái tội danh này vĩnh viễn không rửa sạch được.
Lại nói chi đến, con suy nghĩ đi, cho dù là Na Trát Nhất Nặc này có thể sinh người nổi dõi cho ca ca con, xét về thân phận của nàng, phụ hoàng con có thể chào đón đứa con của nàng và ca ca con sao?”
Như Ý lập tức á khẩu không trả lời được.
Cái thuyết khách này làm không xong, nhìn ý tử của hoàng hậu, là khăng khăng không cho phép.
Nàng ta cười ngượng ngùng một tiếng: “Con chỉ thuận miệng nói vậy thôi, mẫu hậu làm gì mà phản ứng kịch liệt như vậy chứ? Không cưới thì không cưới, để xem mấy trong vị hoàng huynh của con, ai có cái phúc khí này”
Hoàng hậu thở dài một hơi, cũng có chút tiếc hận, giống như trơ mắt nhìn miếng mỡ dày đưa gần đến miệng rồi còn bay vào bát của người khác.
Nhưng mà chuyện này cũng không biết làm sao cả.
Ngày thứ hai Lãnh Băng Cơ tính mang kiểu dáng hỉ phục mà Lục Vu đã lựa xong cầm đi đưa cho chương quỹ xưởng tơ lụa của mình, phân phó bọn họ kêu tả nương ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, trong thời gian gấp gáp làm ra hỉ phục.
Còn chưa đi khỏi cửa, chưởng quỹ của tửu lầu Hồng Tân đã tới cửa cầu kiến.
Nhiều năm không gặp, lỗ mãng đến nhà, chắc chắn có việc gấp.
Băng Cơ bận rộn sai người kêu hắn vào.
Chưởng quỹ trong tay cầm một phong thư, đưa cho Lãnh Băng Cơ: “Khách chủ nhà ta mang hộ thư đến, mời vương phi nương nương xem qua”
Tính toán Cừu thiếu chủ đã đi một thời gian không ngắn rồi, coi như cũng còn lương tâm, biết sai người mang thư tới.
Nàng mở thư ra, chỉ thấy có vài chữ: Mẫu thân của con trai, cho mượn Giang Nam phi ấn dùng tạm.
Đây là ám hiệu giữa hai người, phi ấn chính là chỉ ấn tín của Phi Ưng Vệ.
Dưới tay Cừu thiếu chủ có Tàng Kiếm Các, thiên về các việc trong giang hồ, mà Phi Ưng Vệ, lại thiên về nghe ngóng mọi chuyện trên quan trường, hai tổ chức này nước sông không phạm nước giếng,
Mà thân phận của Lãnh Băng Cơ, giống như Tề Cảnh Vân ban đầu, đều cực kì bí ẩn.
Giang Nam có Ngân Vệ Sứ riêng, Lãnh Băng Cơ nếu cần thiên thời địa lợi liền ra lệnh cho bọn họ, chính là để cho bọn nàng dựa vào lệnh bài chuyên dụng để liên lạc với Ngân Vệ Sứ.
Ý của Cừu thiểu chi, là muốn điều động Phi Ưng Vệ ở Giang Nam sao?
Lãnh Băng Cơ cau mày suy nghĩ một lát, có thể để cừu thiếu chủ đặc biệt gửi thư đường xá xa xôi tới đây chắc chắc là cần dùng gấp.
Hẳn ở Giang Nam không thể là tay mắt thần thông, thì cũng là nhân vật bá đạo tung hoành, có thể có chuyện gì, mà cần mượn điều Phi Ưng Vệ chứ?
“Hắn còn giao phó gì khác nữa không?”
Chưởng quỹ lắc đầu.
Lãnh Băng Cơ ngẫm lại, vẫn không yên tâm, liền đưa phi ấn cho chưởng quỹ, đồng thời cũng căn dặn hẳn sai người tốt nhất thúc ngựa đi Giang Nam một chuyến, xem rốt cục là xảy ra chuyện gì.
Chưởng quỹ đáp ưng từng cái, quay đầu nhìn thấy chỗ gấm Lưu Vân Lãnh Băng Cơ đang để trên bàn, có chút kinh ngạc: “Chẳng lẽ đây chính là gấm Lưu Vân từ Nghề Thường Các sao?”
Lãnh Băng Co gật đầu.
Chưởng quỹ thuận miệng nói: “Nghe nói hôm qua có người ở trong xưởng tơ lụa tại kinh thanh, đưa số tiền lớn muốn mua gấm Lưu Vân, công bố là mua cho thái hậu nương nương may phượng bào.
Nói đến từng xưởng tơ lụa trong kinh thành, hết thảy không đuọc tự mình bán ra.”
Lãnh Băng Cơ ngạc nhiên nhíu mày: May phượng bào cho thái hậu nương nương, thì trực tiếp hạ chỉ tới Giang Nam là được rồi, không cần phải đến từng xưởng tơ lụa vơ vét tốn sức như vậy? Đây là người ở dưới muốn xum xoe hả?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...