Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Lãnh Băng Cơ nghiêng người dựa vào khung cửa, mang nụ cười xấu xa: “Nước hôm nay có nóng không?”
Mộ Dung Phong gật đầu: “Có muốn tắm cũng không? Nàng cả đầu và mặt, so với Vân Triệt cũng không khá hơn chút nào?
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Chàng tự mình hưởng thụ cho tốt đi.

Ta sợ ta cả người bột mì đi vào, nấu thành một nồi bánh canh mất.” Mộ Dung Phong dùng khăn trong tay lau mặt lại: “Vừa nãy Tiểu Vân Triệt hỏi ta, tại sao sau lưng lại có một con rùa đen cực kỳ xấu vậy?”
“Chàng nói như thế nào?”
“Đương nhiên là nói thật rồi.

Con trai nói, khó trách nàng cứ gọi nó là Tiểu Vương Bát Đản, hóa ra căn nguyên nằm ở đây”
Lãnh Băng Cơ hé môi cười: “Có muốn ta rửa sạch nó đi không?” Mộ Dung Phong lắc đầu chắc chắn: “Không rửa” “Không sợ bị người khác nhìn thấy cười cho à?”
“Con rùa đen này của nàng giống như phong ấn của đạo gia, nếu như mất rồi, bản vương ngộ nhỡ thích người khác thì làm sao đây?”
Lãnh Băng Cơ suy xét, hình như quả thực là như vậy.

Hắn thân đường đường là Phong vương gia, tóm lại vẫn cần mặt mũi, cả này nếu như mà cởi sạch vui đùa cũng mỹ nhân, chắc chắn sẽ bị người cười nhạo.


Cho nên, hắn kiên quyết không thể không kiêng kỵ gì với người khác.

Ấn phù này, có thể phòng chảy phòng trộm phòng tiểu tam, không tệ.

Lãnh Băng Cơ nở cười xấu xa: “Thực ra, ta còn có một cái phong ấn lợi hại hơn.

Gần đây ta luôn nỗ lực học vẽ, đợi thủ nghệ tốt hơn một chút, sẽ xăm cho chàng ở một chỗ kín đáo hơn, tránh cho người khác nhìn thấy thành trò cười.”
Mộ Dung Phong mặt không biến sắc, mà lại một mặt đúng đắn, không như nghe không hiểu trò đùa của Lãnh Băng Cơ.

“Ta nhớ hôm qua nàng dạy Tiểu Vân Triệt về một con khỉ?”
Lãnh Băng Cơ gật đầu.

Ánh mắt Mộ Dung Phong không có ý tốt nào lướt qua mặt nàng, sau đó nhẹ nhàng buông mí mắt xuống.


“Xăm một con khỉ vị phu không sợ, nhưng mà nàng không sợ, con khỉ này thần thông quảng đại, đem cây gậy như ý của vị phu biến thành kim thêu hoa à?”
Lãnh Băng Cơ một giây là hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, đỏ mặt gắt một tiếng: “Lưu manh”.

Mộ Dung Phong phát hiện ra trêu chọc tiểu kiều thê nhà mình rất thú vị: “Lẽ nào nàng suốt ngày học vẽ khỉ, mà không muốn để nó trèo cây sao?”
Chỗ bên dưới thầm kín của Mộ Dung Teddy quá vô sỉ rồi, Lãnh Băng Cơ nghiến răng ken két, thốt ra: “Ta sẽ không chỉ có con khỉ! Còn có con thỏ nữa!”
Mộ Dung Phong nghiêm túc lắc đầu: “Vậy nàng hi vong vi phu có tốc độ của thỏ, hay là tốc độ?” Lãnh Băng Cơ không hiểu gì cả: “Vậy chàng muốn thi chạy với thỏ hả?” Mộ Dung Phong lắc đầu, đưa ngón tay về phía nàng ngoắc ngoắc: “Nàng qua đây, ta nói cho nàng nghe”.

Lãnh Bằng Cơ thấy hắn mặt giảo hoạt, lập tức sinh ra cảnh giác: “Không nói thì thôi, dù sao nhìn là biết không phải chuyện gì tốt rồi.”
Mộ Dung Phong cười ha ha, thấp giọng nói: “Nghe nói, tốc độ của con thỏ cũng là lỗ hỏng của nó, bởi vì, quá nhanh, mà thời gian lại qua ngắn.

Nàng chắc chắn sẽ không thích đâu.”
Lãnh Băng Cơ giờ mới phản ứng lại, ý trong lời nói của Mộ Dung Teddy.

Còn nhớ lúc trước, từng nghe một nam đồng nghiệp nói qua, tần số của thỏ đực giống như máy may, tốc độ ánh sáng, cmn, lại là thật sao?
Nàng bị hơi nước hun đến đỏ ửng mặt: “Trước người khéo đẩy đưa, sau người mặt mê mẩn, khó trách Vu phó tướng nói chàng trước một kiểu, sau một kiểu.”
Ai mà biết, đường đường Phong vương gia chiến thần là chỉ là tên biến thái, nói đùa tục tĩu rất trôi chảy, kĩ năng trời sinh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui