Như Ý lại nhìn lại nàng ta một lần nữa.
Nữ nhân này rất thức thời, cũng rất thông minh.
Quan trọng nhất là, nàng ta không kiêu ngạo, có thể khuất phục, đây là độ cao mà người bình thường không thể đạt tới Bản thân đối với nàng ta có giá trị lợi dụng, vậy tại sao bản thân không lợi dụng nàng ta cơ chứ?
Mấy năm nay quan hệ của nàng ta với Hiên vương phi không quá tốt, rất căng thẳng.
Nàng ta hận Hiên vương phi vì lôi kéo nhà họ Kim, mà không màng đến hạnh phúc cả đời mình.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
Nàng ta không thể chịu được bản thân bị người ta nghị luận chỉ trỏ, ngày.
nào cũng nàng độc trong phòng một cách thê thảm.
Nàng ta không ngại gây thêm chuyện cho Hiên vương phi.
Để cho đại ca kết nïềm vui mới, cũng để cho nàng ta nếm thử mùi vị lạnh nhạt bị bỏ rơi của nam nhân của mình là như thế nào.
Nàng ta nhìn Na Trát Nhất Nặc, nữa tin nữa nghỉ ngờ: “Nhưng ta không giúp được gì cho ngươi cả, ngươi có thể gả cho đại hoàng huynh của ta hay không, không phải là chuyện chúng ta có thể làm chủ.
Huống hồ, quan hệ của chúng †a, gần đây không tốt lắm”
Na Trát Nhất Nặc nở nụ cười: “Công chúa không cần phải vội từ chối ta, nếu như ta chữa khỏi bệnh cho phò mã, có chuyện gì chúng ta nói cũng không muộn”
Như Ý suy nghĩ một lúc, từ từ nâng cao cảm lên: “Được, ta chờ ngươi ở.
phủ”
Điều này có nghĩa, mọi thứ đã thành.
Na Trát Nhất Nặc gật đầu: “Quyết định vậy đi”
Như Ý lên xe ngựa, một mạch rời đi.
Na Trát Nhất Nặc hơi nhếch môi.
Mọi người nói Như Ý công chúa ngu xuẩn, dễ nghe người khác khiêu khích, làm việc không có đầu óc, xem ra lời đồn không sai.
Nàng ta chính là lỗ hổng của Trường An.
Xoay người vừa định đi, thì người Hoàng đế lão gia tử phái tới truyền chỉ từ xa xa đã nhận ra nàng ta, nhìn thấy nàng ta ở cùng với Như Ý, có chút buồn bực.
Cho nên sau khi trở về báo lại với hoàng đế một tiếng.
Hoàng đế có chút kinh ngạc, ánh mắt lóe lên, khẽ nhíu mày: “Truyền!”
Na Trát Nhất Nặc vào trong, thấy hoàng đế thì hành đại lễ “Nghe nói ngươi vừa mới ở cùng với Như Ý công chúa của trẫm? Trằm chưa bao giờ biết, hai người các ngươi còn có giao tình đấy”
Na Trát Nhất Nặc cung kính nói: “Chỉ là trên đường ngẫu nhiên gặp nhau nói chuyện phiếm vài ba câu mà thôi, không biết hoàng thượng cho gọi, có nhiều chậm trễ”
Hoàng để biết nàng ta đang miễn cưỡng, cũng không nghiên cứu sâu: “Ái phí của trằm đã trúng cổ độc hỏa của Cẩm Ngu, Cẩm Ngu dặn dò, chỉ có ngươi mới có thể giải”
Na Trát Nhất Nặc cũng không chối từ, mở miệng thừa nhận: “Ta còn nghĩ rằng, y thuật của Phong vương phi cao minh, một con trùng nhỏ vậy không làm khó được nàng ta”
Lãnh Băng Cơ vốn không hề giảo biện, Huệ phi không phải là Cẩm Ngu, Cẩm Ngu có thể cứu ngựa chết thành ngựa sống, uống một ngụm thuốc loạn xạ xuống bụng, nhưng Huệ phi thì khác, không thể xảy ra bất trắc nào được.
Nếu người hạ cố độc đã ở đây, vậy tại sao bản thân lại trố tài làm gì?
Na Trát Nhất Nặc đi lên, lấy thuốc giải từ tay áo ra, đút cho Huệ phi uống.
Sắc mặt đỏ ửng nóng bỏng của Huệ phi dần dần hồi phục, cơ thể đang ngâm trong nước lạnh bắt đầu run lên, chứng tỏ cơn sốt đã giảm dần.
Lãnh Băng Cơ hoảng hốt gọi người kéo Huệ phi lên, vứt bỏ bộ y phục ướt át, lau khô nướt, đặt cơ thế lên giường, đắp kín chăn lại, đợi nàng ta tỉnh dậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...