Biết ngay mà, đây chính là khổ nhục kế, vậy mà chính mình còn vẫn một mực điên điên khùng khùng chạy tới đây.
Không sao, tương lai còn dài, ngày tháng hai ông con chúng ta oánh với nhau còn nhiều lắm, cái tay nhỏ bé mảnh khảnh đấy của con có vặn nổi cái chân của trãm không?
Lão gia tử trợn nàng một cái, cúi đâu nước mắt lưng tròng vén quần áo của Tiểu Vân Triệt lên, xem xét thương thế của hắn: “Đi, hồi cung với Hoàng gia gia, sau đó tìm một ngự y đến xem xem vết thương của con”
Tiểu Vân Triệt lấy tay che lại cái mông không cho xem, còn không quên đổ thêm dầu vào lửa: “Con không sao đâu Hoàng gia gia, không cần phải truyền ngự y.
Cái mông này của con ngày ngày bị đánh, chai luôn rồi, da thô thịt dày lắm không đau đâu.”
Lão gia tử hầm hừ nói: “Lúc về Hoàng gia gia kêu người làm cho con một khối kim bài miễn đánh, xem xem còn ai dám động đến một đốt ngón tay của con nữa!”
Lãnh Băng Cơ liếc một cái, được lắm, bản thân sau này cũng khỏi nghĩ đến chuyện quản giáo hài tử này rồi, sau này kiểu gì cũng quậy lên tận trời xanh luôn mất.
Có điều, bé con thì chắc chắn không thể để lão gia tử mang đi được, mang đi một cái là lộ tẩy ngay.
Tiểu Vân Triệt đã được dặn dò từ trước, đáng thương mà lắc đầu: “Nếu để Thái tổ mẫu biết chuyện mẫu thân đánh con, người nhất định sẽ đau lòng lắm, Hoàng gia gia, đợi khi nào mông của Triệt Nhi khỏi rồi, không đau nữa thì lúc đó Triệt Nhi lại tiến cung bầu bạn với người”
Lão gia tử nghe xong cũng cảm thấy hình như đúng là thế thật.
Đặc biệt chuyện này còn là do ngài ấy khơi gợi ra.
Lỡ mà để Thái hậu biết được chắc chắn không thiếu được một trận thoá mạ.
Trong lúc nhất thời có chút khó khăn.
Lãnh Băng Cơ ho nhẹ một tiếng: “Phụ hoàng, lời Vân Triệt nói cũng có lí.
Hoàng tổ mẫu biết chuyện rồi trách mảng con cũng không sao, nhưng nếu để lão nhân gia người đau lòng thì tội của con lại lớn thêm một bậc rồi.
Vẫn là đợi thêm vài ngày nữa để con chữa khỏi vết thương cho Vân Triệt xong lại đưa nó hồi cung, ngài thấy thế nào?”
“Không thế nào cả!”lão gia tử không hài lòng nói: thì biết sợ Thái hậu đau lòng rồi à, sớm chút đi đâu mất rí Lãnh Băng Cơ cẩn thận từng chút một cười làm lành, nói mấy lời hay cả nửa ngày, vỗ ngực bảo đảm các thứ, lại đem ngọc tỷ cung phụng dâng lên, lúc này lão gia tử mới chịu nhả ra.
Phất tay kêu người Lộc công công mang theo một đạo.
thánh chỉ tới đây, suy nghĩ một chút, kêu người lấy bút và mực tới, sau đó bắt đầu vung những nét bút rồng bay phượng múa, không vui lòng vứt qua cho Lãnh Băng Cơ.
“Thánh chỉ sắc phong, một là tứ hôn cho con và Phong nhi, hai là sắc phong Vân Triệt là thế tử của Phong vương phủ, ba là cái trằm vừa viết thêm đó, sau này không được phép đánh kim tôn của ta nữa!”
Thật sao, còn có loại chống lưng, bao che cho con cháu như vây à.
Lãnh Băng Cơ chỉ có thể xấu hổ mà lĩnh chỉ tạ ơn.
Lão gia tử lấy được ngọc tỷ xong liền nghênh ngang rời đi.
Tiểu Vân Triệt cưỡi trên cái ghế đẩu, dương dương đắc ý: “Vẫn là Hoàng gia gia của con tốt nhất, nếu không phải là do trong cung quá nhàm chán, con còn lâu mới thèm về Phong vương phủ.
Ngày ngày nhìn người và phụ thân rắc cẩu lương, ngược chết con chó độc thân là con đây rồi.”
Lãnh Băng Cơ dò xét hắn từ trên xuống dưới một lượt: “Lúc trước chỉ biết con giỏi giả vờ đáng thương, thật không ngờ, diễn xuất của con cũng không kém nha, giả bộ giỏi ghê!”
Tiểu Vân Triệt xoa xoa cái mông của mình: “Giả vờ cái gì mà giả vờ, cmn là đau thật đấy.
Cách một túi bông gòn dày như thế mà người vẫn có thể đánh ta đến mức suýt chút thổ huyết.
Con rốt cuộc có phải do người thân sinh không thế?”
Lãnh Băng Cơ chỉ tay vào mũi hắn: “Con nói thêm một câu văng tục nữa xem nào?”
Tiểu Vân Triệt chớp chớp mắt, không chút sợ hãi mà chỉ chí vào thứ trong tay nàng: “Hoàng gia gia nói rồi, về sau người không được phép đánh con nữa”
Lãnh Băng Cơ hầm hừ mở thánh chỉ ra liếc qua một lượt, hửm? Không đúng nha!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...