Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Lão gia tử phải gọi là phiên muộn không chịu được, cảm giác chính mình đã đâm lao phải theo lao.

Đã không trừng trị được Lãnh Băng Cơ thì chớ, ngược lại còn tự chỉnh bản thân một vố vừa đau lòng lại vừa sốt ruột.

“Nàng ta đang cố ý diễn kịch cho chúng ta xem thôi, nữ nhân này quá là gian xảo rồi”
Lộc công công lắc đầu như trống bói: “Là đánh thật đấy ạ, một roi này vụt xuống làm rách hết y phục sau lưng tiểu hoàng tôn, đau đến mức lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Lão nô ở bên cạnh ngăn cản cũng bị quất phải một roi, ngài xem xem, ngài xem xem cái vết lần máu này, đến cả nam nhân cũng không có được cái sức lực lớn như vậy.

Hài tử có thể chịu được không?”
Lão gia tử chăm chú nhìn kĩ, thì thấy trên bả vai của chiếc áo choàng gấm dệt màu xanh thãm mà Lộc công công đang mặc cũng bị bung cả tơ, giở cổ tay áo lên bèn thếy một đường lằn máu sưng lên rõ cao, vừa nhòm qua liền biết đây là vết roi vụt.

Chỉ cần một cái liếc này thôi cũng tựa như một cái quất mạnh lên đầu quả tim của lão gia tử vậy.

Nữ nhân nảy xuống tay quả thật quá tàn nhẫn rồi, hài tử là đi nhặt được đấy à?
Ngài ấy tức giận đùng đùng đi quanh thư án ba vòng, cắn răng nói: “Bãi giá Phong vương phủ”

Nghỉ trượng của Hoàng đế hùng dũng oai nghiêm mà giá Phong Vân vương phủ.

Người trên đường phố quỳ phần phật hết dưới mặt đất, đồng thanh hô lên vạn tuế.

Lão gia tử cũng không rảnh để ý ai, lòng nóng như lửa đốt, bước vào Phong vương phủ.

Bách tính châu đầu ghé tai vào bàn tán: “Hoàng thượng ngự giá thân lâm đến Phong vương phủ, còn gấp gáp như vậy, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện lớn nghiêm trọng gì rồi sao?”
Lần trước đó hình như vẫn còn là chuyện của năm năm trước, Phong vương gia cùng Phong vương phi hai người đánh nhau tư sát.

“Nghe nói là do Phong vương phi đang đánh hài tử”
“Chỉ là đánh hài tử thôi mà, chuyện lông gà vỏ tỏi thế này mà cũng đáng để ra quân ồ ạt như vậy à?”
“So với chuyện Phong vương gia dẫn theo một trăm năm mươi vạn đại quân đi cướp hôn thì đây đã được tính gì là ra quân ồ ạt?”
Thị vệ của Phong vương phủ đều cảm thấy khá mất mặt, vậy nên tất cả đều im miệng không nói gì.

Lão gia tử còn chưa đi đến Triều Thiên Khuyết đã nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của Tiểu Vân Triệt.


“Con không dám nữa, mẫu thân, sau này Triệt Nhi không dám lấy trộm đồ nữa”
“Mẫu thân, người đừng đánh con nữa, con sai rồi.

Phụ thân ơi, phụ thân đáng ghét ơi, Hoàng gia gia, các người đang ở đâu vậy? Mau đến cứu con đi! Con sắp bị mẫu thân đánh chết rồi đây!”
Tiếng roi da “Bộp bộp”kêu lên, nghe thôi cũng thấy rất có sức.

Lão gia tử đau lòng đến mức run lên cầm cập, vội vàng nhanh chân sải bước xông vào bên trong viện tử.

Dồn khí đan điền, tức giận gầm lên một tiếng: “Lãnh Băng Cơ, con dừng tay lại ngay cho trãm!”
Thẩm Phong Vân đang sốt ruột như cá nằm trên thớt, mắt thấy lão gia tử đến như thấy cứu tinh.

“Hoàng thượng, ngài cuối cùng cũng đến rồi”
Hoàng đế trầm mặt giận dữ mắng mỏ: “Phế vật, đều là phế vật, đến một nữ nhân mà ngươi cũng không ngăn cản được sao?”
Thẩm Phong Vân co rụt cổ lại, không dám già mồm cãi lại.

Tiếng roi vụt trong phòng im bặt mà dừng.

Lãnh Băng Cơ thở hồng hộc, mở miệng vẫn còn nhuốm đầy mùi lửa giận: “Không biết phụ hàng giá đáo, xin thứ cho.

Băng Cơ không còn mặt mũi nào gặp người, không thể đích thân nghênh đón, đợi con giáo huấn xong tên nghịch tử này sẽ ra nhận tội chịu phạt với người sau.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui