Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Chân Thẩm Phong Vân không thấy đau nên nhất quyết không chịu tránh.

Hắn chủ động cầm thánh chỉ trong tay quơ qua quơ lại trước mặt Lục Vu: “Tên conuong người ta ta đã sớm quen thuộc từ lâu, trong lòng không ngừng nhẩm đi nhẩm lại trăm ngàn lần, thế nên mới không thỉnh giáo muội, muội không định xem qua chút sao?”
Lục Vu trong lòng cũng hiếu kỳ, mắt vừa lướt qua, dưới đáy mắt long lanh đẫm lệ thấy tục danh của mình, không khỏi kinh ngạc, vội vàng giật lấy thánh chỉ trong tay Thẩm Phong Vân, cẩn thận xem từ đầu đến cuối.
Trong phút chốc nàng nín khóc mỉm cười, vừa thẹn vừa mừng: “Ai thèm gả cho huynh chứ, ban hôn cho bản công chúa là kén phò mã, ai lại muốn làm thế tử phi của huynh kia chứ?”
Thẩm Phong Vân nhìn dáng vẻ vừa giận vừa mừng của nàng, cảm thấy như nhìn thấy tâm tình của mình, lâng lâng như đu dây giữa không trung.
“Phu xướng phụ tùy, muội đã gả vào phủ quốc công thì đương nhiên là làm thế tử phi của ta”
Lục Vu mím chặt môi, nhìn ý trung nhân trước mặt, ngọc thụ Phong Vân, thanh tao như hạc, mặt ửng hồng, thẹn thùng, lúng túng: “Dù sao ta cũng không gả”
Khẩu thị tâm phi.
Thẩm Phong Vân ho nhẹ một tiếng: “Nếu muội đã không muốn gả, Hoàng thượng vẫn còn một thánh chỉ thứ hai ban hôn muội cho phủ tổng binh Tấn Châu Hà Đông”
Lục Vu sửng sốt: “Vậy là ý gì?”

“Hoàng thượng giao cho ta một vụ án, lệnh ta trong một ngày phải tra xong, nếu không sẽ đem muội ban hôn cho người khác”
Lục Vu nghe xong liền nóng nảy: “Án gì cơ? Chỉ cho thời gian một ngày, phụ hoàng không phải cố ý làm khó người khác hay sao?”
Thẩm Phong Vân im lặng, không dám nói ra sự thật, đành đáp khéo: “Giả dụ, Hoàng thượng làm như vậy để áp chế ta, bắt ta nghe lệnh người vu oan cho Phong vương phi.

Nếu không nghe theo sẽ chia loan rẽ thúy, muội nói thử xem, ta nên theo hay là không theo?”
Lục Vu nghe mà choáng váng, Hoàng đế lão gia tử nhà mình quả thực quá vô sỉ.

Hết lần này đến lần khác lợi dụng con gái mình, nhưng mà lại để hãm hại con dâu của mình, lão đầu này không phải già quá hóa lú đấy chứ? Không biết phân nặng nhẹ xa gần hay sao?
Còn nữa, tam tẩu cũng có ơn cứu mạng với Thẩm Phong Vân, Thẩm Phong Vân sao có thể vong ân phụ nghĩa chứ?
Lục Vu cũng lâm vào thế khó xử, ngồi trâm mặc với Thẩm Phong Vân một lúc lâu, cuối cùng đành cắn răng: “Nghe, sao lại không nghe theo chứ?”
Phong vương phủ.
Mộ Dung Phong và Tiểu Vân Triệt ngồi trên mái nhà phơi nắng, cùng nhau nhàn nhã nói chuyện phiếm, câu được câu mất.

Tiểu Vân Triệt âu sầu nhíu mày: “Nhất định phải làm theo lời mẫu thân mới được ạ? Có phải sẽ khiến con mất mặt hay không?”
Mộ Dung Phong ôm Tiểu Vân Triệt vào lòng, bàn tay thô ráp vuốt ve đỉnh đầu nó: “Phụ thân hỏi con, con có biết mình đã gây ra họa gì không?”
Tiểu Vân Triệt vẫn ngây thơ: “Mẫu thân nói con không được lấy đồ của Hoàng gia gia khi chưa được người đồng ý.
Con biết sai rồi, về sau không dám nữa”
Mộ Dung Phong nói với ý vị sâu xa: “Mỗi người đều phải vì sai lầm của chính mình mà trả giá, nhận lấy sự trừng phạt thích đáng, bởi vì sai lầm của con có thể gây tổn thương cũng như làm hại đến người khác.

Đạo lý này con đã hiểu chưa?”
Tiểu Vân Triệt ấm ức nói: “Con biết rồi.

Mẫu thân đã từng dạy con rồi”
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Con lấy đi đồ rất quan trọng của Hoàng gia gia, Hoàng gia gia biết được sẽ rất tức giận.

Mẫu thân con làm như vậy mới có thể khiến Hoàng gia gia con nguôi giận.

Cái này trong Binh pháp Tôn Tử, gọi là khổ nhục kế”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui