Mộ Dung Phong ngắm nhìn bốn phía: ” Có thể mang Phượng Lôi Ngọc và Vân Triệt đi một cách thần không biết quỷ không hay như vậy, trừ Cừu Thiếu Chủ ra thì không có ai khác.
Cừu Thiếu Chủ, ta biết ngươi đang ở gần đây, ra đây cho bổn vương!”
Trên nóc nhà bên cạnh “phì” cười một tiếng, giọng nói trẻ con của Tiểu Vân Triệt từ xa vọng tới: “Quả nhiên phụ thân con thật ngốc, chúng ta trốn ở đây mà người cũng không tìm được.
Trước kia ở Giang Nam, con trốn ở trong ổ gà mà cũng bị người tìm được.”
“Cho nên, con vui mừng nhỉ.
Con theo phụ thân Cừu nhiều một chút, đâu ngốc giống như phụ thân con, tương lai nàng dâu cũng không cưới được”
Tiểu Vân Triệt “hì hì” cười: “Không sợ, không sợ, ông trời không để chim sẻ mù chết đói, chẳng phải còn có nữ nhân mắt mù giống như mẫu thân con sao?”
Lãnh Băng Cơ ngửa mặt nhìn một cái, Cừu Thiếu Chủ và Tiểu Vân Triệt ngồi ở trên nóc nhà lân cận Vương phủ.
Tiểu Vân Triệt thõng hai cái chân ngắn nho nhỏ xuống, một trước một sau lắc lư, trong tay còn cầm một xâu kẹo hồ lô, ăn rất ngon miệng, vừa ăn còn vừa phun hạt “phì phì” ra bên ngoài, gật gù đắc ý.
Đám người ở bên dưới bị chọc cho không khỏi tức cười.
Má ơi, tiểu gia này cũng thật đáng yêu quá.
Mặt mũi trắng mềm giống như năm tuyết vậy, thật muốn bóp một cái, thử xem cảm giác thế nào?
Lãnh Băng Cơ đi tới bên cạnh, dồn khí xuống đan điền, rống lên một tiếng: “Ngươi lăn xuống đây cho lão nương!”
Tiểu Vân Triệt không hề sợ hãi: “Con không dám, quá cao, té xuống thì bánh bao thịt mềm mại đáng yêu như con sẽ thành nhân bánh mất”
Bên dưới lại được một trận cười ầm.
Lãnh Băng Cơ ung dung thong thả vén tay áo lên, uy hiếp: “Chờ mẫu thân tự mình lên đón người xuống?”
Đôi mắt to của Tiểu Vân Triệt chợt né tránh, hỏi Mộ Dung Phong ở bên dưới: “Mẫu thân con muốn đánh con, người làm phụ thân như người có che chở con không?”
Cuối cùng cũng thừa nhận hắn là phụ thân rồi, Mộ Dung Phong nhìn Lãnh Băng Cơ một cái, vì lấy lòng nhãi con nhà hắn, chỉ có thể trái lương tâm gật đầu: “Che chở”
Tiểu Vân Triệt cười đắc ý: “Bây giờ con đã có hai phụ thân che chở rồi, người đánh không?”
Hay nhỉ, lại bị một thằng nhãi khiêu khích, Lãnh Băng Cơ nổi trận lôi đình, đinh vọt lên nóc nhà.
Mộ Dung Phong kéo nàng lại một cái: “Đừng nôn nóng, ta đi ôm hắn xuống”
Tiểu Vân Triệt xoay người một cái, nhào vào lòng Cừu Thiếu Chủ: “Phụ thân Cừu cứu con, mẫu thân muốn treo ngược con lên đánh một trận, còn muốn bỏ đói con ba ngày.
Con không về Phong vương phủ, con muốn cùng người trở về Giang Nam”
Cừu Thiếu Chủ nâng tay lên bảo vệ Tiểu Vân Triệt, tà mị cong môi nhìn về phía mọi người ở bên dưới: “Sợ cái gì?
Chúng ta cũng không ngồi trên địa bàn của Phong vương phủ của hắn.
Nếu như Phong vương gia lên đây thì chính là xông vào nhà dân.
Ta sẽ đến chỗ Hoàng gia gia của con tố cáo hắn”
“Tiểu tử này coi trời bằng vung, huynh còn muốn nuông chiêu hắn?” Hôm nay Lãnh Băng Cơ thấy thằng nhãi con có chút không vừa mắt.
Cừu Thiếu Chủ hừ lạnh: “Bây giờ muội có niềm vui mới rồi, nhất định là không coi trọng hai phụ tử chúng ta nữa.
Ta không che chở cho hắn thì ai che chở cho hắn? Nhi tử của ai người đó đau lòng.
Người nào dám động vào một đầu ngón tay của hắn, cũng tức là gây khó dễ cho Cừu gia chúng ta”
Mộ Dung Phong phất tay áo, “phịch” một tiếng nhảy lên nóc nhà, oai phong lãm liệt đi đến bên cạnh chỗ hai người vừa đứng, ngạo nghễ nói: “Vân Triệt là nhi tử của bản vương, hy vọng ngươi nhận rõ.”
Tiểu Vân Triệt nhìn một cái, phụ thân tiện nghỉ này của hắn cũng không ngốc nhỉ, chiêu này thật lợi hại, hơn nữa dáng vẻ còn rất nhanh nhẹn.
Cừu Thiếu Chủ đối mặt với hắn, hồn nhiên không sợ: “Vậy thì thế nào? Hắn gọi ta là phụ thân, bản thiếu gia liền xem hắn như nhỉ tử ruột.”
“Người cố ý khiêu khích bản vương?” Mộ Dung Phong cau mày không vui..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...