Lãnh Băng Cơ cười khổ: “Đã nói sao hôm nay Phụ hoàng lại sảng khoái như vậy, dễ dàng để Vân Triệt đi theo ta về.
Hoá ra là đào hố chờ ta ở chỗ này đây mà”
“Sẽ không đâu.” Mộ Dung Phong phủ nhận: “Giả truyền ngọc tỷ cũng không phải trò đùa”
“Phụ hoàng có thể mang Tiểu Vân Triệt lên triều đình chơi cút bắt, còn có trò gì mà không dám chơi chứ? Một đứa trẻ năm tuổi như Vân Triệt, cho dù có bản lĩnh lớn đến cỡ nào, sao có thể trộm được ngọc tỷ của lão nhân gia người? Rõ ràng chỉ thiếu điều tự tay nhét vào trong ngực Vân Triệt”
Mộ Dung Phong cũng có chút nhức đầu: “Quay lại sao?”
Không quay lại có được không? Lão nhân gia người tay nắm binh quyền, nếu như ta che giấu cái ngọc tỷ này lâu thêm chút nữa.
Chỉ sợ, trong lòng Hoàng đế lão gia tử sẽ nghi ngờ, lo lắng rằng ta mơ ước cái giang sơn ở dưới mông người đấy”
Hôm nay cái điểm yếu này, không phục không được.
Ba quỳ chín dập đầu, đội gai nhận tội, lại thêm nhục hình, không biết có đủ triệt tiêu được cái lỗi này không?
Nàng cam chịu số phận dặn dò phu xe: “Quay về cung.”
Phu xe khó hiểu, lập tức quay đầu ngựa, trở lại hoàng cung.
Tiểu Vân Triệt không hiểu việc đời, lại cảm thấy oan uổng, không biết rằng mình tiện tay trộm cái đồ chơi này, kết quả có lợi hại gì, sao cả phụ và mẫu đều như lâm đại địch vậy?
Bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến lúc hoàng cung khoá cổng.
Nhưng mà, một nhà ba người đến nơi, cửa cung đã đóng lại.
Mộ Dung Phong vung vạt áo một cái, xuống xe ngựa, hỏi Ngự Lâm Quân canh chừng ở cửa cung.
Ngự Lâm Quân một mực cung kính với hắn: “Khải bẩm Phong Vương gia, Hoàng thượng có lệnh, hôm nay tâm tình ngài không tốt, trừ Tiểu Hoàng tôn, ai cũng không muốn gặp.”
Mộ Dung Phong sững sốt một chút, quả nhiên Băng Cơ đã đoán trúng.
Hoàng thượng đã sớm ngờ rằng bọn họ sẽ quay lại.
Nói cách khác, Tiểu Vân Triệt ăn trộm ngọc tỷ, là do lão gia tử cố ý mở đường, được như ý nguyện của người.
Băng Cơ ngồi trên xe ngựa, đương nhiên cũng nghe được lời của Ngự Lâm Quân.
Rõ ràng, lão gia tử như vậy là muốn mình ngoan ngoãn đóng Tiểu Vân Triệt đưa lại đây mà.
Vốn dĩ, nàng cho rằng, gặp được Lão gia tử, hai phu thê hạ mình, nhận đánh chịu phạt, ngoan ngoãn trả lại ngọc tỷ, đây gọi là người không biết không có tội, chuyện này cũng chỉ lật một quân bài.
Ai ngờ, lão gia tử lại nhằm vào Tiểu Vân Triệt.
Mình không những phải nhận sai nhượng bộ, mà con phải để Tiểu Vân Triệt tiếp tục ở lại trong cung.
Không thể phủ nhận, lão gia tử thật sự thương yêu Tiểu Vân Triệt, thậm chí có thể nói là cưng chiều.
Nàng cũng không phản đối, nguyện ý đưa Tiểu Vân Triệt vào trong cung, ở bên cạnh để lão gia tử không còn co đơn trống vắng.
Nhưng nếu để Tiểu Vân Triệt ở lại luôn trong cung, vậy thì đừng bàn đến những chuyện khác.
Đứa nhỏ này tính tình không tốt, dễ học thói xấu, nàng tuyệt đối sẽ không để Tiểu Vân Triệt rời xa mình quá lâu.
Hắn mới tròn năm tuổi thôi.
Nàng vén màn xe một cái, nói với Mộ Dung Phong mặt đầy khổ sở: “Về phủ!”
Không trả ngọc tỷ, để xem ai cuống cuồng! Không được chiều theo tật xấu này của người.
Lòng chân chân của Mộ Dung Phong không động, hắn biết tính khí của phụ thân mình, nếu như quay mặt đi ngay, e là sẽ phẫn nộ, sau đó không chừng sẽ bày ra chiêu trò gì đó nữa.
Hắn đi tới bên cạnh xe ngựa, thấp giọng: “Hay là đưa hài tử vào trước, ngày mai chúng ta lại đến xin tội?”
Lãnh Băng Cơ nhìn Tiểu Vân Triệt đang làm bộ tội nghiệp nhìn mình, không nỡ bỏ.
Một nhà ba người mới vừa đoàn tụ, hai phụ tử cũng chưa kịp thân thiết.
Nếu như lão gia tử đào hố, ta cũng nhận, ai bảo nhóc con này thiếu đòn chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...