Trãm thống trị một cái quốc gia dễ dàng lắm sao? Con còn chạy tới chỗ trãm lột da, trả giá.
Tiểu kim tôn của trãm mê tiền chắc là do học theo con rồi.
Cút cút cút! Thấy con là phiền”
Lãnh Băng Cơ nhún nhún vai, thấy tốt thì thu.
Hoàng đế lão gia tử sảng khoái trả lại Tiểu Vân Triệt cho mình, nàng vẫn có chút bất ngờ, đây cũng không phải tình tính của lão gia tử.
Hỉ công công một mực ở bên cạnh nghe hai người đấu trí so dũng, toét miệng cười một tiếng: “Phong vương phi, xin mời? Thái hậu nương nương đợi ngài đã lâu.”
Nhếch môi một cái, Hoàng đế lão gia tử thấy miệng mình quất lại, chợt nghĩ đến cái gì đó.
“Chờ đã”
“Phụ hoàng còn có dặn dò gì?”
Lãnh Băng Cơ lập tức đổi giọng.
Hoàng đế lão gia tử “ấp úng” hồi lâu, nhìn ngó một chút thấy dù sao cũng không có ai bên cạnh, lúc này mới lên tiếng: “Cái răng giả lần trước con cho trãm không biết đã biến đâu mất rồi.
Trẫm bảo thợ giỏi của bên công bộ dùng vàng chế tạo dựa theo kiểu dáng đó, đeo vào luôn cảm thấy là lạ, hơn nữa còn không thoải mái”
Vậy mà thật sự gắn một cái răng vàng?
Mẹ ơi, chẳng trách hôm nay hoàng đế lão gia tử một mặt bưng mặt, một nụ cười cũng không có, chẳng lẽ lo lắng người khác nhìn thấy của sẽ nảy lòng tham, gõ vào cái răng lớn của người sao?
Nàng buồn cười nhưng lại không dám cười, ho nhẹ hai tiếng: “Không có chuyện gì, vàng thì tốt, vàng thì tốt mà, ăn đồ ăn không sợ hư.
Nếu phụ hoàng cảm thấy không thoải n:ái, con xem giúp người một chút, chỉnh sửa lại chút đỉnh, cần phải có thời gian thích nghi”
“Trãm vẫn cảm thấy, cái răng giả mà lần trước con cho trẫm tốt hơn.
Không phải là hổ phách sao? Ở trong trân bảo các của trầm bảo bối gì cũng có, con cứ lấy mà dùng, muốn bao nhiêu cũng được.”
Nếu người cho phép, nhẫn không gian của con có thể dời hết cái trân bảo các của người.
Đến lúc đó người đừng hối hận.
Hiện tại Lãnh Băng Cơ nôn nóng muốn gặp nhỉ tử bảo bối nghịch ngợm của mình, cứ một mực nhận lời trước, sau đó nóng lòng lật đật đi theo Hỉ công công vào Hiền Am cung.
Tiểu Vân Triệt đã lâu không gặp mẫu thân ruột, lập tức hoá thân thành lựu đạn, cứ thể nhào thẳng vào trong ngực nàng.
“Mẫu thân, Triệt nhi cho là người không cần con nữa!”
Đây cũng là lần đầu tiên Lãnh Băng Cơ rời xa Vân Triệt lâu như vậy, nàng ôm thân hình núng nính thịt của hắn, trong lòng mềm nhũn, miệng hôn xuống gương mặt béo tròn.
Thái hậu nằm ở trên giường giả vờ bệnh, nhìn ngắn nàng cháu dâu hợp ý mình nhất này, không nhịn được nước mắt rưng rưng, lấy khăn tay ra lau khoé mắt.
Năm năm không gặp, Thái hậu đã già thật rồi, tóc đều đã biến thành màu trắng bạc, tuy rằng da dẻ được bảo dưỡng rất tốt, nhưng mà cũng đã có nếp nhăn, tràn đây dấu vết năm tháng tang thương.
Lãnh Băng Cơ hành lễ thỉnh an Thái hậu theo quy củ, quỳ xuống đất, cảm xúc trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Sau khi hai bà cháu nói với nhau mấy câu, Lãnh Băng Cơ kiểm tra cơ thể cho bà một cách cẩn thận, cung nhân bên ngoài tới đưa tin, nói Mộ Dung Phong đến đón hai mẫu tử về phủ.
Thái hậu vui vẻ ngắm nhìn gia đình ba người ngọt ngào ân ái đứng chung một chỗ, trong mắt đều như keo như sơn, chắc hẳn có rất nhiều chuyện cần nói, lập tức để cho ba người trở về.
Mộ Dung Phong nhận lấy hộp thuốc của Lãnh Băng Cơ, Lãnh Băng Cơ nắm tay Tiểu Vân Triệt.
Mộ Dung Phong đưa tay về phía Lãnh Băng Cơ một cách tự nhiên.
Lãnh Băng Cơ còn có chút mất tự nhiên, khẽ giấy giụa.
Bàn tay to của Mộ Dung phong đối mặt với lòng bàn tay của nàng, mười ngón tay đan xen, bao bọc bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng thật chặt, giống như trẻ con vậy, nhẹ nhàng lắc lắc.
Đường viền của chiếc váy nhẹ nhàng lướt qua đôi ủng sa tanh đen tuyền, hoa văn ngà voi được thêu kim tuyến trên váy xao động như nước.
Tiểu Vân Triệt thỉnh thoảng quay mặt qua, nhìn trộm hắn một cái, phồng cái miệng nhỏ nhắn, không nói gì, hết sức an tĩnh, không líu ríu ồn ào giống như ngày thường, trên người còn đeo một cái bọc đồ nhỏ.
Phượng Lôi Ngọc đi theo không gần không xa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...