Lãnh Băng Cơ suy nghĩ, thật ra thì biện pháp này cũng không tệ, mình nhân cơ hội động tay động chân trong lúc giải phẫu cho Na Dạ Bạch lòng dạ đen tối kia, tỷ như lắp một cái ICD hoặc là STENT, loại dụng cụ tỉnh vi hiện đại này, Nam Chiếu của hắn cho dù có nhiều người tài giỏi khéo léo hơn đi nữa, còn có thể bắt chước được sao?
Đến lúc đó cái mạng nhỏ của hắn hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay nàng, giữ cho bách tính hai nước không phải chịu khổ sở vì chiến tranh, đây là việc cực kỳ tốt.
Nếu Hoàng đế lão gia tử cố làm ra vẻ giáng tội Mộ Dung Phong, chỉ vì chuyện này, vậy thì nàng có thể lùi một bước.
Việc lớn của quốc gia và ân oán cá nhân, cái nào nặng cái nào nhẹ, Lãnh Băng Cơ nàng phải cân nhắc rõ ràng.
Trong lúc nhất thời nàng có chút dao động, Hoàng đế nhìn vào trong mắt, hài lòng khẽ gật đầu.
Thật ra Hoàng đế luôn lo lắng nàng không muốn ra tay cứu chữa cho Na Dạ Bạch.
Hôm nay xem ra, là ông quá lo thôi.
Hài tử này sâu sắc rõ ràng, chỉ một chút đã nhìn thấu, thông minh.
“Băng Cơ con có công kháng dịch, nếu như có thể cứu giá thái tử Nam Chiếu, vậy thì con lại lập được một công lớn, trãm nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh.
Con nói xem, con muốn ban thưởng cái gì?”
Lãnh Băng Cơ cũng không vòng vo: “Có thể san sẻ với Hoàng thượng, đây là trách nhiệm của thần nữ.
Con không dám đòi hỏi ban thưởng gì, người để cho Vương gia và Triệt nhi trở về cùng con là được”
Hoàng đế lại sảng khoái đáp ứng một tiếng.
“Con và hài tử tách ra lâu như vậy, khó khăn lắm mới được đoàn tụ, để hắn về với con là chuyện đương nhiên.
Trẫm luôn luôn thưởng phạt phân minh, con có công thì phải được thưởng.
Chi bằng, ta ban hôn cho con và Phong nhi một lần nữa?”
Đây được tính là ban thưởng gì chứ? Tay không bẫy được sói? Chỉ một đạo thánh chỉ đã muốn nhặt được nhi tức, còn tỏ ra mình đặc biệt nhân từ và từ ái.
Lãnh Băng Cơ mặt đầy làm khó: “Vê hôn nhân đại sự, phụ mẫu sai người mai mối nói chuyện, Băng Cơ không dám tự ý chủ trương.
Vừa nãy trước khi ra cửa, phụ thân con còn dặn dò.
Ông ấy nói, hiện nay tiền mua sính lễ ở kinh thành lại lên giá, với giá thị trường hiện nay, người như con có khi bán được với giá cao, sính lễ ít nhất cũng phải tám chín ngàn, hoặc hơn mười ngàn lượng bạc, đủ để ông ấy dưỡng lão.”
Có lỗi với phụ thân.
Truyện Bách Hợp
Hoàng đế giơ tay chỉ vào mũi của Lãnh Băng Cơ: “Lợi hại thật, không hổ là bước ra từ Cừu gia ở Giang Nam.
Lần trước bắt chẹt trẫm một trăm ngàn lượng bạc chưa đủ phải không?
Còn muốn sính lễ này kia? Nhi tử của trãm còn lo không cưới được nàng dâu sao?”
Sự thật chứng minh, cũng đã năm năm rồi, nhi tử của người đúng là không cưới được nàng dâu.
Lãnh Băng Cơ cười híp mắt: “Nếu Hoàng thượng cảm thấy đây là cuộc mua bán lỗ vốn, vậy thì coi như xong, đây cũng không phải lừa gạt gì.
Dẫu sao, sính lễ này, với cả tiền thuốc một trăm ngàn lượng bạc người có thể đòi Nam Chiếu.
Một cái mạng của thái tử Nam Chiếu, cũng không chỉ một hai trăm ngàn”
Ồ, nói có lý nhỉ, mình chỉ biết keo kiệt, con dâu còn hơn mình một bậc, kiếm được ra tiền, ai bảo người ta có bản lĩnh cải tử hồi sinh chứ.
Lông cừu nên lấy từ trên con cừu, tiền này nên lấy từ người Nam Chiếu.
Hai người cá mè một lứa, vô cùng ăn ý.
“Một lời đã định, đàm phán hoà bình với Nam Chiếu, xem như giao cho con và phụ thân con làm.
Không chỉ là “ấy trăm ngàn bạc phí thuốc thang, còn có phí ba quân tướng sĩ vận chuyển lương thảo vất vả, phí an ủi, tính ra rất nhiều.
Có hai người liên thủ, trãm tin tưởng Nam Chiếu tuyệt đối không chiếm được tiện nghi”
Nhìn một cái đúng là đa mưu túc trí, sớm có dự định, có lẽ miễn cưỡng làm được.
Lãnh Băng Cơ “ha ha” cười một tiếng, xoa tay: “Nếu được đều nhiều, con và phụ thân còn có tiền hoa hồng đúng không?
Không đúng, là lợi nhuận, đúng không?”
Lão gia tử tức giận lườm nàng một cái: “Được voi đòi tiên!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...