Vừa hay, Na Dạ Bạch đưa Na Trát Nhất Nặc ra ngoài, huynh muội hai người họ đứng nói chuyện cách đó không xa.
Na Trát Nhất Nặc lo lắng nói: “Ca ca hãy nghe muội muội, ngày mai hãy dẫn người rời khỏi Nhạn Linh quan, trực tiếp trở về đô thành của chúng ta.
Nơi này tự nhiên có ta, huynh không cần lo lắng”
Na Dạ Bạch thở hổn hển vài tiếng: “Ta đã nói là không được, chuyện này vì ta mà ra, sao có thể để cho muội gánh vác danh tiếng và tội lỗi này của ta với phụ vương mẫu hậu chứ, ta sẽ thành thật bẩm báo”
“Không được” Na Trát Nhất Nặc chắc chắn như đinh đóng cột: “Chẳng lẽ huynh đã quên lời dặn dò của phụ vương khiêu khích chiến sự hai nước, đây cũng không phải là sơ suất nhỏ, vương thúc bọn họ nhất định sẽ mượn cơ hội này viết thành án văn lớn.
Cộng thêm thân thể huynh không tốt, không biết bọn họ muốn gây ra chuyện gì nữa, ngay cả vương vị của Nam Chiếu, e là tràn đây nguy hiểm.
Dù sao, trước kia ta và Phong vương phi đã từng đầu nhau, cứ nói Phong vương phi là do ta bắt tới Nam Chiếu, nên mới gây ra chiến sự này.
Chỉ cần phụ vương và mẫu hậu vẫn bảo.
†oàn tướng soái, thì chúng ta có thể bình an vượt qua được trận này rồi.”
“Nhưng mà, phía bên con dân Nam Chiếu, muội sẽ mang tội danh đó, phụ vương bọn họ có thể chịu đựng được sức ép của mấy vương thúc, nhưng sợ là không giữ được muội”Na Bạch Dạ có chút do dự.
“Giang sơn phải nắm chặt, chỉ cần ca ca có thể yên ổn, thì vương vị của Nam Chiếu sẽ không rơi vào tay người khác.
Ca ca, hãy nghe lời ta, đại cục làm trọng, chút nữa khai chiến hãy đưa bọn họ rời đi đi”
Na Trát Nhất Nặc cay đăng khuyên nhủ, Na Dạ Bạch có chút động lòng, đứng đó không nói một lời.
Cừu Thiếu Chủ đang nằm trên mái nhà, lắng nghe cuộc đối thoại của hai huynh muội bọn họ, chửi mắng kẻ bênh hoạn thái tử Nam Chiếu này một hồi.
Lãnh Băng Cơ đã từng nhắc nhở hắn ta, Na Dạ Bạch từ nhỏ sinh ra đã kém cỏi, Na Trát Nhất Nặc vì hắn ta, mà học cổ thuật, còn chạy đến Ba Thục cách đó vạn dặm, gia nhập giáo phái thánh nữ, để học thuật cải mệnh.
Mà gần đây, Na Dạ Bạch gây ra họa lớn, vậy mà lại khiến muội muội của mình thay mình chịu tội, bản thân thì lại như rùa rụt cổ, bỏ chạy mất dạng.
Đây còn là nam nhân sao?
Nếu như sau này Nam Chiếu thực sự giao vào tay một kẻ ốm yếu không có trách nhiệm, không biết đảm đương, ích kỉ vụ lợi, thì nếu Nam Chiếu có thể làm cho nước mạnh dân an mới là chuyện lạ.
Còn không bằng tiểu nha đầu Na Trát Nhất Nặc kia, có hiểu biết lại sâu sắc, vừa có trách nhiệm lại biết đảm đương.
Chỉ tiếc là, bản thân ta cũng không phải là cha mẹ nó, nói ra cũng như không.
Na Dạ Bạch còn chưa nghĩ xong thì đằng xa đã truyền tới tiếng trống trận, tiếng đánh giết nhau.
Na Trát Nhất Nặc sửng sốt: “Chẳng phải vừa nãy truyền lệnh báo, nói Mộ Dung Phong đã hạ lệnh đóng quân rồi sao?
Sao lại tấn công thành trong đêm thế này?”
Na Dạ Bạch vừa nghe tin, liền căng thẳng mà ho khan một tiếng: “Đèo Nhạn Linh dễ phòng thủ, khó tấn công, Mộ Dung Phong sao lại nóng nảy như vậy?”
Lập tức có một binh lính đến báo cáo tình hình, cho biết lần này Mộ Dung Phong tấn công thành rất ác liệt, không những dựng cầu, công kích hai bên, mà còn dùng cung cỏ, máy bắn đá, khiến binh sĩ đã rất vất vả: Na Trát Nhất Nặc lập tức biến sắc, thúc dục Na Dạ Bạch: “Ca ca, đừng chần chừ nữa, lập tức lời khỏi đây thôi”
“Vậy còn muội? Ở đây nguy hiểm như vậy, đi thì cùng đi?”
“Nếu muội đi, quân lính sẽ hoang mang mà phân tâm, sẽ bị đánh bại thôi.
Tiểu muội sẽ xem thời cơ để hành sự, nếu như xảy ra sự cố, sẽ nhanh chóng rút lui”
Na Trát Nhất Nặc quay người căn dặn thị vệ bên cạnh: “Truyền mệnh lệnh của ta, mau chóng hộ tống Thái tử điện hạ rời khỏi đây, trên đường không cần nghỉ chân, trực tiếp về thành”
Tốt, cơ hội đến rồi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...