Hai người này thật sự là khiến cho người khác phải đau đầu lo lắng.
Không hiểu sao phụ thân nhóc con thì cộc lốc thô lỗ, lại sinh ra được nhi tử quỷ kế đa đoan, tâm tư thâm trầm như vậy.
Thằng nhóc con này rốt cuộc có phải là người nhà Mộ Dung hay không? Lãnh Băng Cơ băn khoăn trong lòng, chẳng lẽ nàng nên tìm một cơ hội làm giám định xem bọn họ có phải phụ thân và nhi tử ruột thịt hay không?
“Vậy đứa nhỏ đâu rồi?”
“Lúc vừa mới đến chúng ta may mắn gặp được viện binh ở đây, cho nên ta đi trước một bước, còn Lôi Ngọc đang dẫn Vân Triệt đi phía sau rồi”
Tình hình Dự Châu đang rất nguy hiểm, nếu Vân Triệt đến đây khó tránh lại dẫn thêm phiền phức, cho nên nàng vẫn phải cố gắng tốc chiến tốc thắng thôi.
“Huynh che chở cho ta, còn ta cứu người ra, sau đó chúng †a đều phải rời đi.
Không thể tiếp tục ở Dự Châu này nữa”
Cừu thiếu chủ luôn rất nghe lời, hắn ta nhanh chóng đưa mũi kiếm lên, bảo vệ Lãnh Băng Cơ, tấn công thẳng về phía hai người mặt quỷ bên cạnh Nhân Hòa.
Tên ma ốm vẫn biếng nhác, nghiêng người dựa vào cái kiệu, vẻ mặt không sợ nguy hiểm, hoàn toàn chẳng thèm để Cừu thiếu chủ vào trong mắt.
Lãnh Băng Cơ phi thân lên trên, cổ tay nàng vừa lật, một hàng ngân châm đã từ trong áo vút ra, đâm thẳng về hai mặt quỷ đang giữ lấy Nhân Hòa.
Đương nhiên cùng lúc đó, Lãnh Băng Cơ cũng tặng kèm cho Na Dạ Bạch một phần hậu lễ không thể ngờ tới.
Độc dược độc môn.
Chỉ cần tên Na Dạ Bạch đó trúng phải độc dược của mình, Lãnh Băng Cơ không lo hắn không chịu nghe lời.
Đừng nói là thả Nhân Hòa ra, ngay cả buộc hắn ta ngoan ngoãn giơ tay ra chịu trói cũng không phải việc khó khăn.
Như vậy thì tình hình dịch bệnh nhất định sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhờ có ngân châm che giấu, Lãnh Băng Cơ dễ dàng truyền độc dược về phía mặt bị lộ ra của tên Dạ Bạch.
Chỉ cần hắn ta hô hấp nhiều hơn một hơi, độc dược sẽ nương theo hơi thở mà tấn công vào trong cơ thể hắn ta.
Sự thật sau đó chứng minh rõ ràng, con người không thể quá tham lam, cũng không thể mãi mãi dương dương tự đắc.
Trong phút chốc tên Na Dạ Bạch ngồi trong kiệu hô hấp ngày một khó khăn, lông mày nhíu chặt, hai tay ôm ngực khổ sở.
Hắn ta đang phải chịu đựng nỗi thống khổ do độc tính phát tác.
Lãnh Băng Cơ di chuyển cực nhanh, nháy mắt đã tới trước mặt cỗ kiệu để giải cứu Nhân Hòa, không thèm để ý đến tên ma ốm đang chật vật cuộn tròn mình trong kiệu.
Nhưng mấy người mặt quỷ cũng đâu chịu ngồi không, đương nhiên sẽ chẳng để cho Lãnh Băng Cơ dễ dàng đắc thủ.
Lưỡi đao trong tay bọn họ hất lên, kịp thời ngăn ngân châm từ tay Lãnh Băng Cơ đang phóng ra, đồng loạt đột ngột tấn công về phía nàng, khiến cho Lãnh Băng Cơ phải quay lưng về phía tên ma ốm ngồi trong kiệu.
Không ngờ trong giây phút ấy, ánh mắt tên ma ốm vốn dĩ chật vật chịu đựng kịch độc lại ánh lên nét vui mừng.
Hắn ta đập vào cơ quan trong kiệu, nháy mắt hai cái xích sắt từ trong cỗ kiệu kia phóng ra, mạnh mế như gió quấn chặt lấy vòng eo của Lãnh Băng Cơ, sau đó xoắn chặt cả người nàng lại, giật thẳng vào trong kiệu, hơn nữa, còn khiến cho Lãnh Băng Cơ ngã thẳng vào lồng ngực tên ma ốm ấy.
Quả thật là một tên tẩm ngẩm tầm ngầm giết chết voi, thì ra đây là lý do vì sao vừa nãy hắn không chịu chạy đi.
Lãnh Băng Cơ không kịp đề phòng, nàng bỗng cảm thấy phía sau cổ mình tê rần, cả người mềm nhũn không thể cử động, chắc chăn là do đã trúng chiêu của tên ma ốm.
Mà lúc này sắc mặt tên ma ốm vẫn như bình thường, làm gì có chút vật vã đau đớn nào như ban nấy đâu.
Lãnh Băng Cơ nheo mắt, hừ lạnh: “Thật không ngờ tới, vậy mà ta lại gặp phải kỳ phùng địch thủ, ngươi thật sự là cao tay!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...