Tung tích của Lãnh Băng Cơ đến nay vẫn là một điều bí ẩn, hi vọng rằng điều đó thật sự giống như suy đoán của biểu ca, Lãnh Băng Cơ chỉ chạy trốn chứ không chết.
Một ngày nào đó, cho dù là mười năm hay hai mươi năm nữa, nàng có thể thấy, Mộ Dung Phong vẫn lẻ loi một mình, vẫn đang chờ nàng, chờ nàng đổi ý và quay về với hắn.
Nhưng mà, Trường An nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nàng giống như một viên minh châu vậy, cho dù đi đến chỗ nào, người có hào quang rực rỡ như nàng, sao có thể bình thường đến nỗi không ai nhận ra được?
Giang Nam, phủ đệ của Cừu gia.
Tình hình dịch bệnh của Dự Châu đã lan tràn ra xung quanh, Giang Nam cũng không may mắn thoát khỏi.
Lãnh Băng Cơ vừa mới trở về từ bên ngoài, lấy khẩu trang phòng hộ xuống, thay y phục trên người, dùng cồn tiến hành khử trùng toàn thân.
Bây giờ nàng đã bỏ xuống dáng vẻ không lưu loát và yết ớt của thiếu nữ, cả người toả ra một loại tự tin mê người, ung dung, tao nhã, giống như ánh trăng sáng ngời, trong veo như làn nước, khiến cho người ta vừa nhìn thấy lập tức sinh ra cảm giác vui sướng thần kì, dường như tất cả vết nhơ trong trái tim đều được rửa sạch, trở nên thông suốt…
Thế nhưng, nàng rất ít khi dùng khuôn mặt thật để gặp người ngoài, lúc nàng xuất hiện trước mặt mọi người, đa số là dùng khăn che nửa mặt, trên khăn che mặt thêu hai chữ Lương Khương bằng chỉ vàng, trở thành biểu tượng của Lương Khương phu nhân ở Giang Nam.
Chỉ có điều, nàng làm việc khiêm tốn và bí ẩn, người biết thân phận của nàng cũng không có nhiều, chứ đừng nói đến thân phận thật sự của nàng.
Lần này tình hình dịch bệnh tàn phá, rất nhiều chuyện không thể nhờ người khác làm hộ được, nàng chỉ có thể tự mình mặc giáp ra trận.
Cửa phủ đóng chặt, ngoại trừ người trong phủ phải ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày, những người khác không được tùy ý ra ngoài.
Lãnh Băng Cơ là một người từ hiện đại xuyên đến đây, nàng hiểu rõ hơn ai hết về tốc độ và con đường lây lan rốt cuộc đáng sợ như thế nào.
Nhưng nàng không cam lòng mà sống tạm bợ như vậy ở trong phủ đệ, nàng hiểu rõ, nếu như tình hình dịch bệnh không được khống chế, bệnh nhân không được điều trị, mặc dù mình có phòng chống nghiêm ngặt như thế nào, tình hình dịch bệnh cũng có thể sẽ thừa cơ bùng phát.
Vì thế, nàng phải nghiên cứu và phát triển ra loại thuốc mới có thể chấm dứt được bệnh dịch này, nàng cho rằng đó là trách nhiệm của mình.
Tình hình dịch bệnh lần này không giống với trước kia, khí thế mạnh mẽ, hơn nữa còn kỳ lạ.
Vì thế, các ngự y dựa theo những phương thuốc được ghi chép trong sách thuốc, chế biến ra chén thuốc nhưng lại không có hiệu quả gì.
Bên trong nhãn không gian của nàng có thiết bị chữa bệnh tiên tiến, điều này lợi hại hơn so với vọng, văn, vấn, thiết đơn thuần của bác sĩ cổ đại rất nhiều.
Quá trình nghiên cứu cũng không phải rất thuận lợi, thế nhưng bước đầu đã đạt được hiệu quả tốt.
Đối với bách tính bị bệnh trong thành, do quan phủ ra mặt, Cừu gia bỏ vốn, tất cả đều bắt đầu tập trung cách ly.
Điều vui mừng chính là bọn họ có thể không lo cơm áo, đồng thời có thể có dược liệu để tiến hành điều trị.
Vì thế tình hình dịch bệnh cũng bao phủ Giang Nam, nhưng lại an toàn hơn rất nhiều, bách tính cũng không cảm thấy bồn chồn lo sợ.
Đối với việc làm của Cừu gia, bách tính Giang Nam đều mang ơn, cái này cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cho.
Cừu gia có thể sừng sững hàng trăm năm.
Cừu thiếu chủ nghe nói nàng quay về, lập tức hỏi xem có tiến triển mới gì không.
Thời gian năm năm, Cừu thiếu chủ trải qua trị liệu và điều trị của nàng, bỏ đi không ít vẻ nữ tính và quyến rũ, có thêm khí phách và quyến rũ của đấng nam nhi.
Dưới hàm còn mọc lên chút râu, càng đại diện cho thay đổi những năm này của hắn †a, hầu kết cũng nhô ra, lúc ánh mặt trời bốc hơi khỏi người hắn ta, sẽ có mùi thuộc về nam nhân tỏa ra.
Hiện tại, đã không còn ai nghi ngờ giới tính của hắn ta nữa.
Hắn ta vẫn mặc hồng y chói mắt, Mạn Đà La nơi vạt áo vẫn quyến rũ, chỉ là không còn vẻ ngông cuồng giống như năm năm trước, mà lại có thêm vẻ cao quý trầm ổn và kiêu ngạo.
“Hôm nay lại có thêm rất nhiền nạn dân tràn vào Giang Nam tìm đường sống” Cừu thiếu chủ khẽ chau mày: “Ta cảm giác mình sắp thành kẻ tiêu tiền như nước rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...