Tuy rằng biểu ca hơn ta một tuổi, nhưng đối với những chuyện tình cảm nam nữ cũng dốt đặc cán mai, nghe xong bọn ta kể lại, huynh ấy còn sợ hãi mà nói: “May mà lúc trước có ông ngoại ngăn cản ta, không cho ta đi, thì ra là vì nnư vậy”
Lãnh Băng Cơ mới tới chuyện xấu hổ mà Huệ phi kể cho nàng nghe, trong lòng nàng thâm mắng một câu: “Ngu ngốc”, lại tiếp tục lật xem tiếp.
“Lần tiếp theo chiến thắng trở về, biểu ca đã được phong Vương, được ban thưởng phủ đệ.
Huynh ấy tự mình gây dựng nên tất cả, huynh ấy nói rằng ta không thể tiếp tục lông bông như vậy, sẽ bị người ta khinh thường.
Buổi lễ sắc phong của huynh ấy rất long trọng.
Lễ vật mà Huệ phi dâng tặng cho huynh ấy chính là hai tiểu mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn.
Những người thế hệ sau như chúng ta cũng đã mười bốn mười lăm tuổi, trên cơ bản vẫn không thoát được chuyện có nha đầu thông phòng.
Biểu ca cũng đã hai mươi tuổi, nhưng vẫn không nạp phi, Cẩm Ngu mà Huệ phi dâng tặng biết bao nhiêu năm rồi cũng chẳng quan tâm.
Ở chuyện tình cảm nam nữ còn vô cùng non nớt, nhớ lại chuyện này khiến ta buồn cười kinh khủng.
Nhìn hai mỹ nhân kia, vòng eo nhỏ như cành dương liễu, y hệt một con rắn nước, trông mà phát thèm.
Ta thương lượng cùng với Thẩm Phong Vân, định buổi tối sẽ lén đào góc tường nghe lén.
Nhìn xem biểu ca uy phong khí phách, một người uy phong lạnh lùng như vậy chinh chiến trên sa trường, rốt cuộc sẽ chọn và yêu thương mỹ nhân nào đây?
Biểu ca sẽ không âu yếm cả hai người cùng một lúc chứ?
Trời rất lạnh, ta và Thẩm Phong Vân lén lút trèo lên nóc nhà của huynh ấy, lấy một khối ngói ra, ngưng thần nín thở.
Đến khi nước mũi vì lạnh mà cũng đã chảy ra, biểu ca mới đi về phòng.
Hai vị tiểu mỹ nhân ấy thế mà lại vô cùng mãnh liệt, vừa bước lên đã đòi cởi xiêm y của biểu ca ra, thay huynh ấy cởi thắt lưng.
Vẻ mặt của biểu ca đầy cảnh giác: “Các ngươi đang muốn làm gì vậy?”
Tiểu mỹ nhân nũng nịu: “Chúng thần thiếp phụng mệnh của Huệ phi nương nương hầu hạ Vương gia ngủ.”
Biểu ca: “Hầu hạ ta ngủ?”
Mỹ nhân: “Làm vài chuyện vui vẻ…”
Biểu ca gật đầu: “Có một đạo lí đó chính là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, nếu là làm những chuyện vui vẻ thì bổn vương không thể hưởng thụ một mình được”
Hãn ra lệnh một tiếng, mỗi một thị vệ trong phủ đều cầm trong tay một khối gạch màu xanh, sắp xếp trật tự ngay ngắn ngồi xuống trước cửa phòng, sau đó ngửa mặt, khuôn mặt đầy trông mong mà nhìn hai vị mỹ nhân, nhìn xem rốt cuộc hai nàng ấy sẽ dạy chuyện gì mà có vẻ vui vẻ lắm.
Khuôn mặt của hai vị mỹ nhân vô cùng xấu hổ, nóng như lửa đốt, không chừng còn có thể luộc chín một con tôm, run lẩy bẩy che khuất mặt trong chiếc khăn tay, hàm răng ngà âm thầm cắn chặt.
Biểu cảm của biểu ca như bừng tỉnh: “Chẳng lẽ là muốn múa lụa sao?”
Ta và Thẩm Phong Vân nằm dài trên nóc nhà, lạnh đến nổi muốn đông cứng, lại phải nhìn hai mỹ nhân và một đám thị vệ Triều Thiên Khuyết múa lụa ở trong sân, muốn đi cũng đi không được.
Càng chơi, hai vị mỹ nhân càng bị một đám nam nhân làm cho mệt đến phát khóc.
Biểu ca tỉnh dậy sau một giấc ngủ, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, vung tay lên: “Không vui vẻ chút nào cả, quá nhàm chán.
Các ngươi chia nhau đi cho ngựa ăn đi, còn lại thì hồi cung, muốn làm gì thì làm”
Mỹ nhân khóc sướt mướt mà đi thằng.
Phong Vân nhảy mũi một cái, xém chút nữa đã khiến mái ngói lung lay.
Chắc chắn là biểu ca cố ý, rõ ràng là huynh ấy đã sớm biết hai chúng ta đang ở đây”
Lãnh Băng Cơ cười chua xót, nàng hít hít cái mũi, phía sau là lòng tham không đáy của những người trong phủ bá tước, bọn họ chẳng khác nào quỷ hút máu, bóc lột hắn từng ngày từng ngày.
Rồi lại viết về chuyện hắn đã gặp gỡ và quen biết với người Nam Chiếu như thế nào, hơn nữa, bọn họ chính là cùng một giuộc, thành lập Phi Ưng Vệ, sưu tập các loại tin tức có ích cho bản thân.
Nàng lật thẳng đến những trang phía sau.
Đa phần đều có liên quan đến nàng.
Ghi chép cặn kẽ những lần hai người gặp gỡ, từng câu chuyện rất nhỏ, tửng biểu cảm rất nhỏ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...