Lãnh Bằng Cơ từ trong ngực lấy ra mẫu đơn đồng ý phẫu thuật đã chuẩn bị sẵn, sau đó triển khai nó ở trước mặt Dạ Bạch.
"Trước khi phẫu thuật cho ngươi, ngươi cần phải kí tên vào giấy sinh tử này.
Sinh tử có mệnh phú quý ở trên trời, ta không thể cam kết với các ngươi, phẫu thuật có thể thành công một trăm phần trăm, nếu mượn thuật trường sinh cũng là đi ngược lại quy luật của trời, còn chưa chắc có thể làm được.
Một khi thất bại, Nam Chiều các ngươi không thể lấy cái cở này làm cái cớ để khởi binh.
"Ký cũng phải ký, không ký cũng phải ký, tuy nói chỉ là quá trình, nhưng cũng cần thiết phải có. Na Dạ Bạch nhìn thoáng qua: "Sau ca phẫu thuật mà người nói, ta có thể sống như một người bình thường không?"Ta có thể chữa khỏi bệnh tim của ngài thông qua phẫu thuật, nhưng ngài cần phải điều trị lâu dài vì các biến chứng gây ra bởi bệnh tim.
Ngoài ra, cứ sáu năm một lần, hoặc nếu ngài cảm thấy khó chịu về tim, hãy tìm ta để kiểm tra lại và thay thế thiết bị đặt trong cơ thể ngài.
Nếu không, một khi thiết bị ngừng hoạt động thì nhịp tim của ngài cũng sẽ dừng theo.
Có thể sống đủ sáu năm, khoảng thời gian này đối với Na Dạ Bạch mà nói, đều là hy vọng xa vời.
Hắn ta bĩu môi: "Nói cách khác, tương lại người sẽ nắm cả mạng sống của ta trong lòng bàn tay?”
Lãnh Băng Cơ thẳng thắn gật đầu: "Có thể nói như vậy.
Trừ khi, ngài có thể gặp người có y thuật cao siêu hơn ta, có những phương pháp chữa trị khác.
Na Dạ Bạch chán nản lo lắng, chấp nhận số phận rồi ký tên.
Lãnh Băng Cơ lấy lại giấy tờ, thổi khô mực, cẩn thận gấp lại rồi cầm lên.
"Lúc ta phẫu thuật, đạo sĩ Thiên Nhất thắp bảy ngọn đèn duy trì sự sống trên đầu của ngài.
Trong thời gian này, trong phòng không được có luồng không khí di động, nếu không đèn sẽ tắt, không biết có thể cứu được mạng sống của ngài hay không.
Cho nên, vào thời điểm đó mọi người Nam Chiều ngàn vạn lần không được tự tiện xông vào trong phòng phẫu thuật khi không được cho phép, nếu không hậu quả các ngươi phải tự chịu. Na Dạ Bách đều chấp nhận tất cả yêu cầu.
Lãnh Băng Cơ tiến hành chụp X-quang cho hắn, còn có xét nghiệm máu và các xét nghiệm trước phẫu thuật khác, kế đơn thuốc để hắn uống trước hai ngày.
Sau đó, gọi Thiên Thời từ trong cung trở lại đây, giúp đỡ hỗ trợ mình làm phẫu thuật.
Mộ Dung Phong đã lựa chọn một đội thị vệ tinh nhuệ lại giỏi giang, phục trách canh gác lúc phẫu thuật, hơn nữa còn sai người theo dõi chặt chẽ nhất cử nhất động của Na Trát Nhất Nặc, chỉ sợ nàng ta sẽ gây rắc rối.
Bởi vì, Đế Thính Vệ người phụ trách giám sát Cẩm ngu đã nói với ta rằng từng có một hắc y nhân bí ẩn ra vào dịch trạm Nam Chiếu và phòng Cẩm Ngu.
Tuy nhiên, hắc y nhân vô cùng cảnh giác, khéo léo thoát khỏi người của Để Thính Vệ, rốt cuộc không biết người này có lai lịch gì.
Nếu từ hình dáng cùng đôi tay của hắn có thể mờ mờ nhìn ra, hình như là một người đàn ông trẻ tuổi.
Thân hình cao gầy gầy, phong thái cũng không tệ.
Lãnh Băng Cơ vẫn không nhớ rõ.
Na Trát Nhất Nặc có làm mật thám ở Trường An, nàng đã sớm biết, mối liên hệ giữa hai người nhất định là muốn lén lút, ngay cả Na Dạ Bạch cũng phải né tránh.
Tuy nhiên, đừng Sợ một vạn mà hãy sợ một phần vạn, cẩn thận lái chiếc tàu vạn năm.
Đây là một ca phẫu thuật thu hút sự chú ý của nhiều người.
Sự sống và cái chết của Na Dạ Bạch sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trong quan hệ giữa hai nước.
Còn y thuật của Lãnh Băng Cơ cũng càng ngày càng nhiều người chú ý.
Nàng thật sự có thể khởi tử hồi sinh, giải cứu một người bị đại phu cử quốc của Nam Chiếu tuyên án tử hình, từ trong tay tử thần giải cứu sao?
Lãnh Băng Cơ cũng có áp lực.
Nhất là khi một lần nữa vào cung, khó có được và thật hiểm thấy sắc mặt vui vẻ của hoàng đế rất coi trọng và khen ngợi nàng, nụ cười giống như một con chồn đi chúc mừng năm mới cho con gà, nàng cử như để chế Alexander
Đạo sĩ Thiên Nhất đến vương phủ vào ngày phẫu thuật, chuẩn bị tất cả mọi thứ, hạ thấp giọng nói với nàng: "Vương gia vừa mới nói, nếu ngài phẫu thuật thất bại, ngài liền nháy mắt với ta, ta sẽ lập tức tắt đèn duy trì mạng sống, đương nhiên sẽ có lí do từ chối đối với Nam Chiểu, cũng có thể miễn tội cho công chúa và tránh xung đột giữa hai quốc gia”.
Lãnh Băng Cơ không khỏi khàn khàn bật cười, cuối cùng Mộ Dung Phong đã thông suốt, và cũng biết rằng hắn đang làm tổn thương thê tử của mình, chủ ý này quả thực không quá gian xảo.
Cũng may là hắn suy nghĩ ra đem những sai lầm của mình đều là do ý muốn của trời.
Bất chợt trong lòng dâng lên một sự ấm áp, vô cùng kiên định và an tâm, hiểu rõ rằng mình không phải chiến đấu một mình,
cho dù trời có sụp xuống, tự nhiên có nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như này chống đỡ thay minh.
May mắn thay, ca phẫu thuật đã diễn ra suôn sẻ.
Chỉ là, rất mệt mỏi, cũng rất phiền phức, mọi việc tự mình làm, nhất định phải có di tích văn hóa toàn bộ sống.
Chẳng trách người ta nói những kẻ cặn bã không đáng để qua mặt, hễ khi nào tự mình chia đồ ăn, lãng phí thời gian yêu đương, theo đuổi những bộ phim truyền hình bong bóng, thì lúc này khóc đã không có nơi nào để khóc.
Cuối cùng khi nàng đứng thẳng dậy, mệt mỏi xoay cái cổ cứng ngắc, Thiên Thời phồng cả quai hàm, tắt những cây đèn trên đỉnh đầu Na Dạ Bạch.
Sau đó, mỉm cười lạnh lùng: "Lần này, đó là ý của Hoàng thượng"
Xem ra Hoàng đế và Mộ Dung Phong rất thông minh sắc sảo, cả hai đều đem ý kiến của mình lên người Thiên Nhất, đương nhiên họ cũng giữ lại một người để chừa lại cho mình một con đường khác.
Nàng gần như kiệt sức bước ra khỏi phòng mổ, đỡ khung cửa, tháo khẩu trang y tế và găng tay, nhẹ nhàng nhưng lại tự tin cười: "Phẫu thuật rất thành công, chỉ cần xem tình hình phục hồi sau phẫu thuật như thế nào.”
Bên ngoài im lặng, không một âm thanh, và sau đó nhè nhẹ phát ra tiếng reo hò.
Những người từ trong hoàng cung được phái đến vội vã chạy ra khắp nơi để báo tin trong cung.
Na Trát Nhất Nặc nhếch khóe môi cười cười.
Nam Chiếu sứ thần kích động đến mức mặt mày hớn hở.
Trẻ con nghịch ngợm, chạy loạn khắp nơi đây là chuyện bình thường, cung nữ bối rối là bởi vì, hai cung nữ phụ trách chăm sóc Tiểu Vân Triệt cùng hai tiểu thái giám đều không đi theo Tiểu Vân Triệt.
Bốn người nói Tiểu Vân Triệt cùng bọn họ chơi trốn tìm, bọn họ cũng chỉ vừa nhắm mắt lại, liền không thấy bóng dáng đứa nhỏ đâu cả, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Hậu cung nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, khép lại cũng cứ như vậy điểm địa phương.
Lãnh Băng Cơ không muốn thái hậu đi theo sốt ruột, an ủi hai câu, liền mang theo cung nữ tìm kiếm khắp nơi.
Đi dọc theo đường đến tâm điện của Huệ phi, các cung nữ nói, Huệ phi cũng không có ở đây, vừa mới đi ra ngoài một mình, không để cho người hầu hạ bên cạnh đi theo.
Lãnh Băng Cơ bất chỉ là do dự một chút: "Đi, dẫn ta đi lãnh cung!”
Huệ phi nhất định là đi thăm Cẩm Ngu, Vân Triệt có thể ở cùng một nơi với Huệ phi hay không? Bây giờ nơi này trong cung là nguy hiểm nhất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...