Bầu không khí của bữa tiệc chiêu đãi này không hề dễ chịu, vô duyên vô cớ có chút căng thẳng và nghiêm trang.
Mặc dù đây chỉ là trận tỷ thí giữa hai nữ nhân, mà kết quả cuộc của tỷ thí cũng không hề liên quan gì đến mọi người, thế nhưng nó vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý.
Mỗi người đều có những điểm quan tâm khác nhau.
Ví như viện phán của thái y viện lặng lẽ chạy tới, mục đích là đối với phương pháp trị độc của hai người muốn mở mang kiến thức thêm một chút.
Điều mà Na Dạ Bạch quan tâm là sống chết của bản thân, và tâm tình của Lãnh Băng Cơ.
Thứ Lãnh Tướng quan tâm là vị trí Phong Vương Phi của con gái mình.
Mà thứ Hoàng đế để tâm đến, càng sâu hơn thế.
Duy chỉ có đôi phu thê Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ chuyện trò vui vẻ, ánh mắt dõi theo Tiểu Vân Triệt đang nghịch ngợm trong sân, trên mặt không hẹn mà cùng tỏa ra vẻ ấm áp sáng ngời.
Tựa hồ như không hề để tâm tới trận tỷ thí ngày hôm nay.
Có một sứ thần Nam Chiếu đi đến bẩm báo với Lãnh Băng Cơ: "Thái tử điện hạ nhà ta cho mời, muốn cùng Phong Vương Phi nói vài lời.”
Mộ Dung Phong không chút nghĩ ngợi đã từ chối: "Không tiện lắm.
Chờ sau mấy ngày hòa đàm, thái tử điện hạ có đưa ra điều kiện gì cũng không muộn”.
Sứ thần hạ giọng nói: "Thái tử nhà ta đơn thuần chỉ là muốn giúp Phong Vương Phi một tay, tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng của bản thân ra đùa giỡn”.
Lãnh Băng Cơ tất nhiên sẽ không sợ Na Dạ Bạch Dưới con mắt bao nhiêu người, hắn ta khi không sao có thể tự dưng gây chuyện được.
Chẳng qua là cảm thấy chán ghét, cực kì chán ghét, chỉ cần nhìn hắn một cái, cổ họng đã cảm thấy không thoải mái, có cảm giác thôi thúc muốn nôn một trận.
Vì vậy nàng cũng từ chối.
Sứ thần trở về bẩm báo cho Na Dạ Bạch.
Chỉ một lúc sau, Na Dạ Bạch vậy mà tự mình đi đến chỗ hai người bọn họ, nhìn bên cạnh Mộ Dung Phong: "Phong Vương phi đang lo Phong Vương gia sẽ hiểu lầm cái gì sao?"
Hiểu lầm, người còn chưa đủ tư cách.
Lãnh Bằng Cơ không khách khí chút nào mà nói: "Thái tử điện hạ suy nghĩ nhiều rồi, ta chẳng qua chỉ là cảm thấy giữa ta và người mà nói, ngoại trừ bệnh tình của người thì không còn chuyện gì đáng nói nữa cả”
Na Dạ Bạch liếc nhìn xung quanh, cố ý hạ giọng: "Vậy chúng ta cùng nói về bệnh tình của ta nào.
Có thể nói, Na Dạ Bạch ta đây có thể bình yên sống đến bây giờ không thể không nhắc tới một nửa công lao của xá muội.
Muội ấy đã tìm kiếm danh y Nam Chiếu và cổ sư khắp nơi, tụ về một thân tinh túy.
Thuật độc cổ này, tuyệt đối không thể khinh thường”
Lãnh Băng Cơ cười nói: "Đa tạ Thái tử điện hạ đã nhắc nhở.
Cũng vậy, ta tin tưởng y thuật của chính mình”
Mặc dù bản thân đối với thuật độc cổ này cũng không tính là hiểu rõ, nhưng vẫn có công nghệ cao mà.
Nếu như trong cơ thể có độc trùng quấy phá, chỉ cần không phải tà thuật, tin chắc rằng không thể qua mặt được các thiết bị xét nghiệm hiện đại.
"Chẳng lẽ nàng không hiếu kỳ, Nhất Nặc am hiểu thuật độc cổ, lại còn có cách đối đáp hay sao? Trường An các người có câu nói rất hay, biết người biết ta trăm trận trăm thắng”
"Hiếu kỳ” Lãnh Băng Cơ thẳng thắn nói: "Thái tử điện hạ muốn lấy tay bắt cá, vì việc nước mà quên tình nhà sao? Nếu như ta thắng Na Trát Nhất Nặc, Nam Chiếu của người sẽ không còn chút thể diện nào?
Na Dạ Bạch hơi cong cong khóe môi, ung dung bình tĩnh mà nhả ra từng chữ: "Trận tỷ thí này, bản Thái tử hy vọng nàng thắng” Lãnh Bằng Cơ cùng Mộ Dung Phong ngạc nhiên nhìn nhau: "Ngươi muốn nói gì xin cứ nói thẳng”
Na Dạ Bạch ho nhẹ hai tiếng: "Nhất Nặc hai ba năm nay vẫn một mực miệt mài nghiên cứu người trúng cổ, tận dụng người sống tiến hành nuôi cổ, cổ thuật tinh tiến rất nhanh”
"Nàng ấy am hiểu nhất độc cổ có ba loại, một loại là Rận cổ, ví như tai ương của Dự Châu, nàng ắt hẳn cũng đã biết rõ”.
"Còn có loại Kim Tằm cổ, một khi xâm nhập vào bụng người sẽ liên tục không ngừng phát ra độc tính, nhấn nước không đuối, lửa thiêu không chết, đao chém cũng không đứt, sức sống vô cùng ngoan cường.
Nếu như nàng dùng đến thuốc chỉ sợ không những không giết được nó, ngược lại còn hành hạ người bị hạ độc đến chết.
Nghe nói cách giải độc tốt nhất là một con nhím”
Lãnh Băng Cơ tất nhiên đã nghe qua Kim Tằm cổ, cũng biết một chút về cách phá giải.
Đúng như Na Dạ Bạch đã nói, vạn vật tương sinh tương khắc, cái mà Kim Tằm cổ sợ nhất chỉ có một loại, chính là một con nhím toàn thân đầy gai.
Con nhím không những nuốt chửng con cổ này, mà còn dùng máu của nó làm thuốc dẫn, giải trừ độc của Kim Tằm cổ.
Chẳng qua là Na Trát Nhất Nặc đánh cược bản thân, làm sao có thể dễ dàng đưa ra câu hỏi như vậy cho chính mình?
Lãnh Băng Cơ trong giây lát không lên tiếng.
Na Dạ Bạch tiếp tục nói: "Đương nhiên, cái mà muội ấy lợi hại nhất là Bản Mệnh cổ của muội ấy, tâm linh tương thông lại vô cùng hống hách.
Nó có thể chiếm đoạt lục phủ ngũ tạng của con người, xâm nhập não bộ, kiểm soát suy nghĩ của đối phương và khiến cho đối phương phải nghe theo lời sai khiến của cô chủ.
Giống như năm năm trước, muội ấy đã hạ loại độc cổ này xuống cơ thể Linh bà.
Nhưng mà hiện tại muội ấy đã tìm được một vật chủ kí sinh tốt hơn, lợi hại hơn gấp trăm lần, nàng muốn thắng khó như lên trời”
Lời của Na Dạ Bạch không phải là lời cảnh báo, Lãnh Băng Cơ nghe xong trong lòng có chút chột dạ.
Thuật y độc rộng lớn và thâm sâu, đừng nói là ở cổ đại, thậm chí là hiện đại cũng có rất nhiều nhà khoa học vô phương vô pháp phát hiện và lý giải được.
Linh dị, thật ra cũng là một trong số đó.
Khi có một số điều không thể giải thích bằng khoa học, trong sách giáo khoa chúng được gọi chung là từ trường.
Thế nhưng những thuật huyền diệu trong đó người ta cũng không thể diễn giải được.
Giống như nói linh hồn của chính mình xuyên không.
Lại tỷ như cổ thuật của Na Trát Nhất Nặc và tà thuật của Thánh nữ giáo.
Huyền diệu khó giải thích, đều là bản thân bất lực.
Nàng nghiêm túc nghe Na Dạ Bạch nói xong, nhìn vào bên trong đại điện một cái: "Ngươi có cách đối đáp sao?"
Na Dạ Bạch thản nhiên lắc đầu: "Không có.
Chẳng qua là ta biết vật chủ kí sinh mới của Bản Mệnh cổ của muội ấy là gì?"
"Là cái gì?"
Na Dạ Bạch hơi nghiêng người về phía nàng, sắc mặt Mộ Dung Phong trầm xuống, đem Lãnh Bằng Cơ chắn lại ở phía sau: "Xin Thái tử tự trọng.”
Na Dạ Bạch không chút phật ý, khóe miệng cong cong, chỉ phun ra hai chữ: "Bọ ngựa”
Ánh mắt Mộ Dung Phong lóe lên: "Sẽ không phải là một cái bẫy chứ?"
Lãnh Băng Cơ khẽ cắn môi dưới, suy nghĩ một lát: "Ta từng chứng kiến cách mà hai huynh muội bọn họ sống chung với nhau, đến hôm nay vẫn có cảm giác có gì đó không ổn.
Xem ra bây giờ bọn họ hình như đã trở mặt thành thù rồi.
Lời hắn ta nói, có thể tin được chăng?"
"Na Dạ Bạch cố ý đem từng chi tiết của Na Trát Nhất Nặc nói cho nàng biết, chính là hy vọng nàng có thể thắng được trận tỷ thí này.
Bản vương nghĩ mãi không thông, nếu làm như vậy thì hắn ta được lợi ở đâu?"
"Nếu như không có lợi, thì sẽ có bất lợi”
Trong đầu Mộ Dung Phong bỗng lóe lên một tia, giữa hai hàng chân mày sáng tỏ thông suốt: "Na Trát Nhất Nặc không muốn nàng cứu Na Dạ Bạch! Muốn phá hoại buổi hòa đàm! Như thế nàng ta mới có cơ hội trở về Nam Chiếu”
Lãnh Bằng Cơ khẽ khịt mũi: "Vậy đây đại khái là khi sự sống cái chết được bày trước mặt, thì con người sẽ lộ ra thói hư tật xấu hả? Na Dạ Bạch rất sợ chết, vì mạng sống của bản thân mà bán đứng muội muội của chính mình, thế này có tính là gì? Lời hắn ta nói có thể tin được”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...