Chẳng hạn như, Mộ Dung Phong nhìn nhi tử nhà mình, cũng cảm thấy hài tử này có chút thiếu đòn.
Tử không chê mẫu xấu xí, chó không chê nhà nghèo, thế mà ngay cả Hoàng cung nó cũng chế, đúng là muốn lên trời rồi.
Tiểu Vân Triệt bĩu môi: "Nguyên nhân cái rắm, mẫu thân con nói hết rồi, trời mưa đánh hài tử, rảnh rỗi chính là rảnh rỗi, đánh con không cần lý do.
Thúc thúc nhìn thân hình của con mà xem, đâu phải con mập, đều là do bị mẫu thân con đánh, toàn thân từ trên xuống dưới đều sưng.
Nếu không phải phụ thân Cừu của con ngăn cản, có lẽ hai ông cháu con cũng không gặp mặt nhau được.” Website [email protected]_247.cом cập nhật nhanh nhấtMiệng mồm này thật sự có thể lắc lư, là giống ta sao? Nhìn thịt mỡ cả người con xem, y phục cũng sắp căng rách rồi.
Phượng Lôi Ngọc mím môi cười, đã sớm thành thói quen, tiến lên quơ quơ con trùng ở bên cạnh Tiểu Vân Triệt, xen lời nói: "Có lẽ phu nhân đã vào kinh, phải trùng Trục Hương đến trước báo tin.
Ngài còn nói bậy bạ nữa, cẩn thận bị phu nhân nghe được”
Tiểu Vân Triệt vừa nghe, nhất thời tỉnh táo tinh thần.
Dẫu sao hắn vẫn chỉ là trẻ con.
Tuy nói trong hoàng cung cẩm y ngọc thực, mỹ nhân như mây, còn có nhiều người dỗ mình ôm.
mình như vậy, nhưng mà, hắn vẫn luôn muốn mẫu thân ruột ở bên cạnh.
Đã sớm nhớ Lãnh Băng Cơ đến không được rồi.
Chỉ có điều, Lãnh Băng Cơ có trái tim lớn, ban đầu lúc ở Giang Nam, cũng bởi vì làm ăn mà thường xuyên bỏ lại hắn, cho nên, nuôi ra nhi tử cũng có trái tim lớn, không dính người như hài tử khác.
"Tại sao mẫu thân vào kinh mà không đến đón ta? Ta cũng nhớ phụ thân Cừu nữa”
Mộ Dung Phong bị ngược đến thương tích đầy mình, cõi lòng nát thành tám mảnh, nhất là khi nhìn thấy mối quan hệ giữa Tiểu Vân Triệt và Cừu Thiếu Chủ tốt như vậy.
Hắn chép chép miệng, vội vàng tự khiến mình bẽ mặt: "Con cảm thấy, là phụ thân tốt, hay là phụ thân Cừu tốt?"
"Không thể so sánh” Tiểu Vân Triệt liếc hắn một cái, có ý gì không cần nói cũng biết.
"Chờ sau này, nếu mẫu thân con đánh con, phụ thân thay con chịu” Mộ Dung Phong cam kết.
Tiểu Vân Triệt lắc đầu than thở: "Chẳng trách Hoàng gia gia nói, thúc thúc chỉ có chút tiền đồ này.
Chẳng lẽ thúc thúc không thể quản được nàng dâu của mình? Thôi vậy, không trông cậy nổi.
Con đi, đi tìm mẫu thân con đây.
Cùng lắm thì con cũng cưới một nàng dâu lợi hại hơn, đến lúc đó có thể che chở con rồi”.
Phượng Lôi Ngọc cười đến nỗi vai run rẩy, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của Mộ Dung Phong, e là trong lòng hết sức chấn động nhỉ?
Dần dần, cũng sẽ thành thói quen.
Muốn Tiểu Vân Triệt thay đổi, có lẽ rất khó.
"Hoàng gia gia của con nhất định là sẽ không để cho mẫu thân con đến đón con” Mộ Dung Phong dừng một chút: "Con có muốn ra khỏi cung hay không? Phụ thân có thể dẫn con đi xem trò tung hứng băng qua đường, luyện binh săn thú, cưỡi ngựa bắn tên”
Tiểu Vân Triệt đợi ở trong cung đến mức nhàm chán: "Trái lại còn rất muốn, nhưng mà bây giờ tự bản thân thúc thúc cũng khó bảo toàn mà? Sao mang con ra ngoài chơi được?"
"Vậy con dựa theo lời phụ thân nói mà làm.
Phụ thân đảm bảo lát nữa con sẽ gặp được mẫu thân con”
"Thật sao?"Tiểu Vân Triệt nửa tin nửa ngờ"Phụ thân còn có thể gạt con sao? Con tới đây, phụ thân chỉ con”
Tiểu Vân Triệt hại do dự một chút, đi đến gần bên cạnh hắn, Mộ Dung Phong thấp giọng dặn dò mấy câu.
Tiểu Vân Triệt bĩu môi, hết sức khinh thường: "Còn tưởng có cẩm nang diệu kể gì, cùng lắm cũng chỉ như vậy, một khác hai nháo ba treo cổ, không ăn không uống nháo tuyệt thực, con cũng đã chơi chán mấy trò lừa bịp này rồi.
Ai, sao con lại gặp phải một phụ thân ngốc như vậy?
Mộ Dung Phong á khẩu không trả lời được.
Bị phụ hoàng phê bình thì thôi, nhi tử còn chê mình nữa, mình đúng là bị hai bên đè ép mà.
Tiểu Vân Triệt mặt đầy ghét bỏ, nhưng sau khi trở lại hậu cung thì nhanh nhẹn cơm cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ, muốn xuất cũng tìm mẫu thân, nếu không được thì lập tức đau bụng.
Nếu như, hắn chơi đùa náo loạn thì thôi, Hoàng đế nhà lớn nghiệp lớn, không sợ hắn làm ầm ĩ.
Nhưng mà Tiểu Vân Triệt tủi thân không ăn cơm, một đôi mắt to tròn ngấn lệ mong chờ nhìn Hoàng thái hậu, thút thít khóc không thành tiếng, ai mà không mềm lòng?
Hoàng thái hậu trực tiếp khiển trách Hoàng đế lão gia tử một trận, bảo ông ta nhanh chóng gọi cháu dâu của mình về.
Hoàng đế lão gia tử không chịu đầu hàng, cảm thấy quá mất mặt.
Hoàng thái hậu giận đến mức đấm ngực kêu đau.
Hoàng đế vỗ đùi: "Người đầu, mau tốc hành đến Tướng phủ, tiếp đón Phong vương phi vào cung, nói với nàng, phượng thể của Thái hậu đổ bệnh, bảo nàng cấp tốc vào cung.”
Hoàng thái hậu phải nói là bực bội, nuôi ra nhi tử gì mà lại lấy mình ngụy trang.
Ở Tướng phủ Lãnh Băng Cơ ngồi còn chưa nóng mông.
Tướng phủ đang vui vẻ dương dương tự đắc, cực kỳ náo nhiệt.
Mọi người chen nhau tới ra mắt đại nàng nãi nãi.
Minh Nguyệt bây giờ đã lớn thành một đại conuong duyên dáng yêu kiều, mi mắt nảy nở, là một nửa mỹ nhân.
Lãnh tướng đang thu xếp hôn sự của nàng.
Thanh Kiểu đi học không cần công danh, Lãnh tướng cho hắn làm việc lặt vặt ở Hình bộ.
Mộ Dung Phong nhìn thấy nàng dâu, không tiền đồ nhếch môi cười, từ khoảnh khắc Băng Cơ tiến vào trong tầm mắt của hắn kia, hắn lập tức phấn chấn, không chớp mắt.
Lãnh Bằng Cơ từ đằng xa không nóng không vội đi tới, trong tay cầm một cái hòm thuốc, bộ bộ sinh liên, đi đứng ung dung ổn định.
Ánh mắt của đám thị vệ cũng một mực đuổi theo bước chân nàng, đi tới bên cạnh Mộ Dung Phong.
Lãnh Băng Cơ tiến lên, giúp hắn nhẹ nhàng phủi bụi bặm rơi trên vai.
"Chờ ta, lát nữa ta đón chàng và nhi tử về nhà”
.