Dọc theo đường Trị Thu đi, quần áo lụa mềm mại ẩm ướt dính vào vai, trên tóc còn có một tầng hơi nước mỏng đọng lại, trông có chút đáng thương.
“Ta đến đây để tạ lỗi với Vương Gia!
“Vương Gia đã đi nghỉ rồi, đừng quấy rầy.
Nếu không có việc gì quan trọng, xin mời cô nương trở về”
Tri Thu vén váy lên, trực tiếp quỳ trên sàn đá xanh ướt át, run rẩy cầu xin hướng vào cửa thư phòng.
“Vương Gia, nô tỳ đến đặc biệt khẩn cầu.
Hôm nay là lời nói kiêu ngạo của Tri Thu, đã gây ra mâu thuẫn giữa vương gia và tiểu thư cùng hoàng hậu.
Tiểu thư đã trừng trị nô tỳ rất nghiêm khắc rồi, nô tỳ đến xin vương gia tha tội cho nô tỳ”
Nói xong, nàng ta nghiêng tại lắng nghe.
Trong thư phòng không có động tĩnh gì, một lúc lâu sau Mộ Dung Phong không mặn không nhạt, lạnh giọng nói ra: “Vì ta đã bị phạt rồi, người đến đây định làm gì?”.
“Nô tỳ không muốn vì chuyện này mà vương gia giận tiểu thư của nô tì.
Mọi chuyện không liên quan gì đến tiểu thư.
Là lỗi của nô tỳ.”
Trong thư phòng, giọng nói của Mộ Dung Phong càng lạnh hơn: “Ai nó ta giận nàng ấy?” “Tiểu thư đã háo hức mong chờ vương gia cả buổi chiều.” “Thị vệ!” Mộ Dung Phong sốt ruột ngắt lời nàng ta.
Thị vệ lập tức hiểu ra, tiến lên kéo Tri Thu từ trên mặt đất lên: “Đi thôi, nếu không đi vương gia thật sự sẽ trách tội”.
Trị Thu đau đớn kêu lên một tiếng: “Hức hức … đau quá!”.
.
ngôn tình hay
Tên thị vệ vội vàng ngăn cản.
Trị Thu ngoảnh tại lắng nghe, ngọn nến trong phòng vụt tắt.
Nàng ta bất đắc dĩ nghiến răng, cười lạnh rồi quay lại nhìn vào trong thư phòng.
Trong thư phòng, Mộ Dung Phong buồn bực không ngủ được trằn trọc trở mình đứng dậy mở cửa sổ, nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài chống tay nhìn ra khỏi cửa sổ.
Lời nói của Tri Thu dường như là một lời cầu xin, nhận hết lỗi về mình.
Nhưng càng ngày càng làm cho hắn cảm thấy mọi chuyện sai trái đều là do Lãnh Băng Nguyệt bí mật chỉ dẫn, nay xảy ra biến cố, liền đầy tì nữ ra nhận hết tội lỗi..
Hắn vẫn nhớ rằng ngày hôm đó, Tri Thu đã thề rằng ở cổng Triều Thiên Khuyết, nàng ta đã nhìn thấy bộ lông và máu của một con thỏ.
Lãnh Băng Nguyệt, không đơn giản tốt bụng và yếu đuối như hắn tưởng tượng.
Trong lòng vẫn đang bực bội, cáu kỉnh đến mức không ngủ được.
Chính hắn cũng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này, chỉ biết là do nữ nhân đào hoa kia gây ra.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, là vào năm nàng ấy vừa vào Tấn Kinh.
Khi sứ thần Nam Chiếu vào Tấn Kinh, họ tình cờ đến dự yến tiệc tẩy trần.
Sự xuất hiện của ba người.
Nàng ấy, mẫu thân và ca ca của nàng, đã mang đến bối rối cho các quan trên triều..
Trường An tự xưng là một quốc gia của phép tắc, người nổi tiếng hàng đầu ở Trường An là Tài Quán, tấm gương của các sĩ tử trên khắp lãnh thổ các nước láng giềng.
Đây cũng là người đứng đầu các quan chức chịu trách nhiệm tiếp các sứ thần Nam Chiếu.
Nhưng để đạt được quyền lực ông ta đã bỏ rơi thê tử và bỏ rơi con của mình buộc người phối ngẫu ban đầu và con của ông ta vào tình trạng tuyệt vọng.
Người ở Trường An như bị tát một cái rất mạnh.
Về phần khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Băng Cơ lúc đó hắn không thể nhớ rõ.
Hắn chỉ nhớ Lãnh Băng Cơ mặc một bộ y phục đơn giản, tỉa lông mày để tóc mái, đối mặt với sứ thần Nam Chiểu dùng trang sức vàng bạc dụ dỗ.
Đôi mắt mở to lóe lên sắc bén.
Từ câu hỏi này đến câu hỏi khác, trở lời một cách sắc bén và thẳng thắn, trực tiếp làm nghẹt thở người bên kia.
Ai cũng nghĩ Lãnh Băng Cơ, trẻ con đồng ngôn vô kỵ người lớn không thể trách, Sứ giả Nam Chiếu không khác gì tự mang đá đập vào chân mình, mặt mày nhăn nhó, như thể đã ăn thịt Hoàng Liên.
Phụ hoàng và thái hậu nhất thời được thả lỏng, vẻ mặt dịu dàng.
Một nhóm tiểu thư khuê các bàn luận sau lưng Lãnh Băng Cơ: “Cô nương này mồm mép ghê gớm, sau này công tử nào xui xẻo mới cưới nàng về làm thế tử”.
Thái tử nhìn hắn đầy ác ý: “Gả cho tam vương gia làm thê tử.
Nếu không nghe lời thì đánh cho tơi tả”.
Một nhóm hoàng tử bí mật cười.
Về sau, hoàng thượng thật sự chỉ hôn nàng cho chính mình.
Hắn dẫn quân trở về Tấn Kinh, và việc đầu tiên làm là đến gặp hoàng đế để xin thu hồi chiếu chỉ.
Nữ nhân răng nhọn như vậy hắn nhất quyết không lấy làm thê tử.
Nhất là nghe nói từ nhỏ đã xuất thân ở quê nên chắc là hoang dã lắm.
Kết quả là hắn bị hoàng thượng khiển trách.
Lần thứ hai nhìn thấy Lãnh Băng Cơ là ở Tượng Phủ, hắn tận mắt chứng kiến, Lãnh Băng Cơ giơ tay đẩy Lãnh Bằng Nguyệt vào trong hồ cá.
Có vẻ như nữ nhân này không chỉ nói như kiếm, mà còn kiêu ngạo và tự cao tự đại.
Lần thứ ba, trên kiệu hoa, Lãnh Băng Cơ đã dùng kéo để hành xử một cách ngớ ngẩn, điều này khiến hắn xấu hổ.
Ý thuật của nàng tốt như vậy, không phải chỉ cần một viên thuốc là chết được sao? Tại sao phải rắc rối như vậy? Sau đó vì không chấp nhận hắn nạp Lãnh Bằng Nguyệt làm thiếp mà một khóc hai nháo ba thắt cổ tự tử, một loại nữ nhân ghen tuông.
Hơn nữa, nàng ấy còn đang mang thai, không nam nhân nào có thể chịu được chuyện như vậy.
Nếu chuyện này bị phát tán ra ngoài, hắn sẽ một lần nữa trở thành trò cười của vương triều Trường An..
Một người phụ nữ vô dụng như vậy, hắn không thể chờ đợi để thoát khỏi mối quan hệ phu thê, cho dù là sống hay chết, nàng ấy phải trở về với vị trí của mình, và không liên quan gì đến hắn.
Nhưng tại sao hôm nay ở Từ An cung, khi bị nàng ấy chặn trước cung điện, hắn lại cảm thấy một chút may mắn? Khi nàng ấy nói dứt khoát rằng nàng ấy muốn thỏa hiệp, bản thân hắn lại thấy tức giận? Khi thái hậu dùng mọi ách để uy hiếp, hắn chỉ có thể nghiến răng chấp thuận, nhưng trong lòng lại cảm thấy như trút được gánh nặng? –
Tại sao hắn lại thỏa hiệp với thái hậu? Đưa nữ nhân này về phủ? Khi nào thì Chiến thần Phong vương gia lại trở nên thiếu quyết đoán như vậy? Chẳng lẽ nữ nhân quỷ quyệt này đã đánh thuốc mê chính mình?
Nghĩ đến ánh mắt kiên định và vẻ mặt không cam lòng của Lãnh Bằng Nguyệt mỗi lần bị mình chất vấn, lòng hắn chợt tức giận.
Rõ ràng là nàng ấy đã đi ra ngoài sau đó làm điều sai trước, vậy tại sao nàng ấy vẫn tự tin như vậy? Nếu như nàng ấy dịu dàng họ một chút, hắn sẽ không nhẫn tâm với nàng như vậy.
hụ nữ thật là rắc rối.
Hai tỷ muội đều không phải là đèn cạn dầu.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Phong vỗ mông chạy trốn trong yên lặng đến doanh trại, để lại phủ này cho mấy người.
Người ta có câu mắt không thấy tâm sẽ không bận.
Hắn trốn đi, nhưng phủ vẫn bình yên.
Vở kịch của Lãnh Bằng Nguyệt đều là vì Mộ Dung Kỳ, hắn không ở trong phủ bày ra cũng vô dụng.
Ở đây hưởng thụ vui vẻ bình bên an an qua ngày.
Buổi sáng, Lãnh Bằng Nguyệt chán nản ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, lông mày lá liễu nàng cảm thấy thương cảm, không gì tệ hơn là niềm vui vắng vẻ.
Nhưng nàng ta lại nghĩ đến nhiều chuyện đối với Lãnh bằng cơ đặc biệt dễ dàng nhưng nàng ta thì phải vất vả mới lấy được nó.
Vốn dĩ mọi thứ thuộc Lãnh Bằng Cơ đều là của nàng ta.
Đi ra ngoài tuy là con gái của thiếp thất nhưng lại vinh hoa tuột bậc.
Các tiểu thư quý phụ đều quây lấy nàng ta như mặt trăng với sao.
Nhưng khoảnh khắc hai mẫu tử Lãnh Bằng Cơ xuất hiện bản thân nàng đã trở thành trò cười.
Nếu không phải vì phụ thân vì chức thượng thư thì làm sao hai người có thể chung một phụ quân?
Lãnh Băng Nguyệt đã đẩy hết lỗi lầm của mình phụ thâm mình vì tương lai của bản thân, dù sau này Mộ Dung Kỳ rất yêu nàng ta vì món nợ nhưng nó không thể nào bù đắp được cái giá mà nàng ta đã phải trả cho nó.
Lãnh Băng Cơ, làm sao một nữ nhân đã mất trinh tiết, có thể xứng đáng trở thành chính thất của Mộ Dung Kỳ? Sớm muộn gì vị trí này cũng sẽ là của nàng.
Nếu nàng ta không biết đường rút lui thì đừng trách bản thân nàng tàn nhẫn.
Với một tiếng “bốc” chiếc bút chì kẻ lông mày gãy đôi trong lòng bàn tay.
Triệu ma ma lập tức làm ướt khăn tay ở bên cạnh lau tay cho nàng ts.
Một vết đỏ bị đâm thủng trong lòng bàn tay.
“Được rồi, tại sao vương gia đột nhiên chạy tới doanh trại ở? Lãnh Bằng Nguyệt nói.
Vẻ mặt Triệu ma ma không lạnh không nhạt: “Sao phu nhân không hỏi Trị Thu”
Triệu ma ma là người hiểu quy củ, sau khi Lãnh Băng Nguyệt gả vào phủ không gọi nàng là tiểu thư nữa mà gọi là phu nhân.
Lãnh Bằng Nguyệt thản nhiên hỏi: “Hỏi nàng ta có ích lợi gì?” “Ngày trước khi vương gia rời đi, Tri Thu một mình đến thư phòng của vương gia”
“Cái gì?” Lãnh Bằng Nguyệt quay đầu lại với vẻ mặt kinh ngạc: “Sao ta không biết chuyện gì? Chuyện đã xảy ra từ khi nào vậy?
“Phu nhân lúc đó đã ngủ say rồi.
Ngày đó, nàng bị người phạt quỳ.
Sau khi ngủ dậy, nàng rửa mặt trang điểm cẩn thận rồi đến thư phòng của vương gia”
“Nàng ta đã làm gì?” Lãnh Băng Nguyệt đột nhiên cảnh giác.
“Nô tài không biết, nàng ta đi qua viện bị tì nữ khác nhìn thấy kể lại.” Liệt Thanh Lăng nheo mắt: “Nàng ta còn không có nhắc tới chuyện đó với ta” “Có lẽ chỉ là lương tâm cắn rứt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...