Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Thiên Thời không cần nàng ra lệnh đã chủ động đi ra ngoài kiểm tra tình hình, chỉ chốc lát sau Thiên Thời đã cau mày quay lại: "Là một vị công tử bệnh tật mặc áo trắng, ồn ào ghê lắm nên có rất nhiều dân chúng đến xem."
Là cái tên ma ốm kia sao?
"Hắn tới làm gì?"
Sắc mặt của Thiên Thời hơi kì lạ: "Hắn đưa một tấm bảng đúc từ vàng ròng tới cho phu nhân ngài đó."
Kẻ này thực sự lấy vàng làm gạch à? Hay là hắn quá coi trọng tính mạng của mình đây?
Chiều này thật sự rất giống với mấy bộ phim ngôn tình tổng tài máu chó.

Các vị tổng giám đốc thích trò cứ hơi một tí là lại vứt ra mấy chục, mấy trăm tỉ mua đêm đầu tiên của một cô nhóc ngây thơ non choẹt, đây vẫn luôn là tình tiết khiến Lãnh Bằng Cơ cảm thấy mấy gã đàn ông đó chắc là bị tiền thiệu đến thiểu năng trí tuệ luôn hay sao đó.

Chẳng lẽ hôm nay nàng cũng gặp phải một kẻ như vậy?
Người muốn báo ơn người đã giúp mình đúng là không ít, thế nhưng Lãnh Băng Cơ cũng tin tưởng một chuyện, đang yên đang lành lại lấy lòng thế này thì nhất định là đang rắp tâm làm chuyện gì không tốt rồi.

Nàng chỉ thuận tay giúp hắn một việc nhỏ mà kẻ này lại chết sống đời tặng vàng như vậy.

Vậy hắn có thể sống đến lúc lớn như vậy mà cha hắn vẫn chưa phá sản thì đúng là một việc lạ đấy.

Vậy nên tên ma ốm này, hoặc là muốn giở trò với nàng nên định dùng vàng ném ngất nàng cho dễ làm việc, hoặc là có mục đích khác.


Lãnh Bằng Cơ Sở lên mái tóc búi theo kiểu nữ nhân đã xuất giá của nàng, đương nhiên là loại trừ nhân tố tưởng bở thị trường hợp sau có vẻ có lí hơn.

Vậy thì đi gặp một lần vậy.

Nàng vuốt tấm khăn che mặt trên mặt, đi ra khỏi tòa nhà với dáng vẻ lạnh lùng hờ hững.

Thiên Thời mở cửa ra, Lãnh Băng Cơ liếc mắt nhìn một cái, khá lắm, chẳng trách lại thu hút nhiều người dân đến bóng chuyện như vậy, hóa ra thứ người ta chú ý đến không phải là bảng hiệu vàng ròng mà là tên ma ốm đang làm màu hết cỡ kia.

Đối diện của tòa nhà dừng một chiếc kiệu, khí thế hùng hổ, cũng không xa hoa quý báu, chủ yếu là lọng che của chiếc kiệu này không phải tơ lụa gấm vóc mà là loại vải sa mỏng trắng nõn trắng nà, trông như đang chụp cải màn lên vậy.

Nếu người ở trong kiệu là một cô nương trẻ trung xinh đẹp thì sa mỏng tung bay theo chiều gió, bồng bồng bềnh bềnh, mơ mơ hồ hồ như mộng như thực sẽ khiến người ta có cảm giác như tiên nữ giáng trần vậy.

Nhưng một nam nhân như hắn ngồi trên loại kiệu này thì có hợp với phong cách này không có chứ?
Hợp!
Người khác không hợp những tên ma ốm này lại rất hợp.

Hắn lười biếng tựa trên kiệu, một tay đỡ trán, một tay chậm rãi vuốt ve con mèo béo nằm trên gối, mái tóc đen như mực buông xõa, mí mắt khép hờ, làm màu như Tây Thi ôm ngực vậy.


Đặc biệt, người nâng kiệu không phải đảm đàn ông dáng người cao lớn tay chân thô kệch, mà là tám nữ tử yểu điệu xinh đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn.

Người khác cưới được một người vợ như vậy cũng khó mà hắn lại bắt người ta nâng kiệu, như vậy không phải phung phí của trời thì là cái gì?
Lãnh Băng Cơ vừa ra thì tên ma ốm ngồi trên kiệu bắt đầu nâng mắt lên, thay đổi sang một tư thế thoải mái khác rồi mới lười biếng mở miệng.

"Phu nhân Lương Khương, muốn hỏi thăm chỗ ở của nàng đúng là không dễ dàng gì đâu."
Chỉ một câu nói này đã khiến tim của Lãnh Băng Cơ đập "thích" một tiếng.

Người này muốn biết chỗ mình ở cũng không khó, mấu chốt là sao hắn lại biết thân phận của mình? Rốt cuộc là người này có lại lịch gì?
Lãnh Băng Cơ mỉm cười: "Bèo nước gặp nhau, Sở công tử quan tâm đến ta như vậy thật khiến ta vừa mừng vừa lo đấy."
Tên ma ốm kia cười nhạt: "Dùng bốn chữ bèo nước gặp nhau để hình dung tình cảm giữa ta và nàng thì có vẻ xa lạ quá.

Sở mỗ không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, vì thể hiện lòng cảm kích với phu nhân Lương Khương mà ta đã đặc biệt đưa tới một tấm biển đúc từ vàng ròng đây"
"Vậy thì cảm ơn, ta từ chối thì bất kính quá."
Bằng Cơ bảo hai người Thiên Thời, Địa Lợi nhận lấy tấm biển nặng trình trịch này, trên tấm biển đúc tám chữ vàng: cải tử hồi sinh, phu nhân Lương Khương
Bốn chữ 'cải tử hồi sinh khiến nàng căng thẳng, rốt cuộc bốn chữ này chỉ là trùng hợp hay hắn đã biết quan hệ giữa nàng và Hồi Xuân Đường rồi?
Nếu người này là kẻ địch thì thật sự rất đáng sợ.


Lãnh Băng Cô nàng không muốn trở thành kẻ thù với người quá thông minh, cũng không muốn kết bạn với người đó, kính sợ mà tránh xa là tốt nhất.

"Công tử quá khen, Lương Khương xấu hổ.

Nam nữ khác nhau, có nhiều điều không tiện nên ta không mời Sở công tử ở lại uống trà được, ta không tiến xa được, công tử tha lỗi cho
Thái độ của nàng xa cách rõ ràng như thế nhưng tên ma ốm kia không để ý chút nào cả, giống như hắn không nghe hiểu vậy.

"Thuốc của phu nhân Lương Khương đúng là thuốc đến bệnh trừ, Sở mỗ cảm thấy khỏe khoắn hơn nhiều rồi.

Hôm nay ta tới đây còn muốn đánh bạo hỏi xin phu nhân Lương Khương một phương thuốc tốt để chữa bệnh nữa."
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: "Xin tha lỗi cho Lương Khương tài năng kém cỏi, không thể giúp đỡ công tử được.

Loại thuốc ta đưa cho công tử cũng chỉ có thể giảm bớt các biến chứng của bệnh mà thôi chứ không thể trừ tận gốc được."
Tên ma ốm rõ ràng là hơi thất vọng: "Sở mỗ sinh ra đã yếu ớt, đại phu trong phủ chắc chắn là ta không thể sống quả ba năm được nên ta thường xuyên lo lắng.

Nếu phu nhân Lương Khương có thể cứu mạng Sở mỗ thì Sở mỗ vô cùng biết ơn, ta sẽ dâng lên toàn bộ tài sản cho phu nhân"
Bốn phía vang lên tiếng kêu kinh ngạc.

Người này hào phóng như vậy, không biết nhà hắn sẽ giàu có đến mức nào đây? Nếu cứu mạng hẳn là có thể đổi lấy vinh hoa phú quý nửa đời sau thì ai mà không đồng ý cơ chứ?
Lãnh Băng Cơ cũng không để ý lắm, bản thân nàng đã cực kì giàu sang quyền thế rồi, cả đời không phải lo đến chuyện ăn mặc thì sao có thể bị tiền tài mê hoặc cơ chứ?
"Kẻ trăm phương ngàn kế hỏi thăm tin tức về ta như người thì rõ ràng là có âm mưu gì rồi, có lẽ hắn ta xem mình như kẻ tham tiền, yêu thích mấy cái danh hão nên mới liên tục dùng vàng bạc để dụ dỗ.


Chị đây rất là không thoải mái đấy!
"Có ai không thích vàng bạc châu báu cơ chứ? Đáng tiếc ta lòng có dư mà lực không đủ, khiến Sở công tử thất vọng rồi."
Nàng từ chối rất thẳng thắn dứt khoát, không dây dưa dài dòng chút nào cả.

Tên ma ốm kia hít sâu hai cái, hơi hơi thở dốc, có vẻ như hắn đã bực mình rồi.

"Từ trước tới nay chưa từng có ai từ chối bản công tử cả."
"Đó là vì trước đây Sở công tử chưa gặp ta mà thôi." "Nàng đang chơi trò lạt mềm buộc chặt đấy hả?"
Lãnh Băng Cơ ngoài cười nhưng trong không cười: "Sao Sở Công tử lại nói thế? Ta chỉ là biết lượng sức mình mà cũng không đúng ư?"
Tên ma ốm lười biếng ngồi thẳng người dậy, con mèo lười trên đầu gối hắn lập tức hiểu chuyện nhảy xuống dưới chân hắn.

Tên ma ốm đứng dậy, được đảm tỳ nữ xinh đẹp như hoa đỡ xuống kiệu, dáng vẻ đi đến trước mặt Lãnh Băng Cơ mềm mại yếu ớt như cành liễu trong gió.

Sau đó hắn nhếch môi tà mị nở nụ cười, dùng âm thanh chỉ hai người mới nghe được nói: "Bán công tử rất có hứng thú với nàng, lẽ nào nàng không nhận ra ư?"
Nhìn ra, tám đời tổ tiên đều sắp bị người đào sạch ra rồi.

Hơn nữa, chân quý ngài đây khỏe mạnh như vậy mà hằng ngày đi lại cứ ngồi trên xe lăn đóng giả người bị liệt là cái chiêu gì thế?
Lãnh Bằng Cơ cười "ha ha": "Ngươi thiếu người nâng kiệu à? Sức lực của ta yếu lắm, không làm được công việc này đâu"
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui