Lãnh Bằng Cơ không trả lời mà lấy ra thuốc mở rộng khí quản kề vào miệng mũi của Nam nhân kia rồi nghiêm túc nói: "Đừng hốt hoảng, cố gắng hít vào nào."
Ở thời khắc sống còn nguy hiểm, vị công tử này không thể hiện, cũng không làm màu nữa mà cố gắng lấy hơi hít sâu, sắc xanh tím trên mặt hắn từ từ rút đi, chậm rãi khôi phục lại màu trắng xám trong suốt.
Lãnh Băng Cơ đặt tay lên trên cổ tay của hắn rồi tập trung lực chú ý lại, chỉ hơi suy nghĩ một lát mà trái tim nàng đã trĩu xuống, sau đó nàng mở nhẫn không gian ra chụp X quang phần ngực và kiểm tra siêu âm tim cho hắn.
Chẳng trách sắc mặt người này lại tệ như vậy, cả người đều là vẻ bệnh tật, hóa ra là tâm thất dị tật bẩm sinh, từ đó gây ra một loạt các bệnh bội nhiễm như bệnh hen tim.
Theo tình trạng bệnh của hắn thì hắn có thể sống đến tuổi này cũng đã không dễ dàng gì rồi, chắc chắn là bên người hắn phải có đại phu y thuật xuất sắc điều trị.
Hơn nữa, bây giờ bệnh tình của hắn nặng hơn, đã xuất hiện các triệu chứng như rung tim, rối loạn nhịp tim cùng với phì đại tâm thất phải.
Nàng lấy từ trong tay áo ra thuốc đúng bệnh cho hắn uống, thuốc này là loại có hiệu quả nhanh nên hiệu quả thấy rất nhanh, gần như là dựng vào thấy bóng.
Sắc mặt của hắn từ từ thả lỏng lại, nhịp tim khôi phục bình thường.
Yêu Cửu vừa thấy chủ nhân của mình được cứu thì quỳ xuống đất đến "bịch” một cái: "Đa tạ ân cứu mạng của phu nhân"
"Không cần khách sáo" Lãnh Băng Cơ đứng dậy: "Cứu người là trách nhiệm của chúng ta.
Nhưng bất cứ lúc nào bệnh tim của chủ nhân nhà người đều có khả năng phát bệnh cả nên thuốc luôn phải đặt dự phòng ở trên người, đừng sơ sẩy bất cẩn"
Yêu Cửu sợ đến chảy mồ hôi đầy người, vội vội vã vã gật đầu, trong lòng vẫn cứ sợ hãi.
"Thuốc của cô nương hiệu nghiệm như vậy, rõ ràng là y thuật của cô nương rất cao.
Sở mỗ đánh bạo hỏi một câu, cô nương có phương thuốc tốt nào có thể chữa được bệnh tim của ta hay không? Sở mỗ nhất định sẽ dùng số tiền lớn tạ ơn."
Lãnh Băng Cơ khéo léo nói: "Đã bỏ lỡ thời điểm trị liệu tốt nhất rồi, muốn chữa khỏi hoàn toàn rất khó, chỉ có thể chữa trị theo phương án bảo thủ mà thôi."
Ánh mắt của tên ma ốm sáng lên, trong con người đột nhiên hiện ra hi vọng mãnh liệt, hắn cố gắng giữ vững hơi thở: "Theo cô nương thì Sở mỗ còn có thể sống được mấy năm nữa?"
Cái này thì đúng là Lãnh Băng Cơ khó có thể trả lời được.
Nếu là ở thời hiện đại thì bệnh của hắn vẫn có hy vọng được chữa khỏi.
Tuy nói nguy hiểm rất lớn nhưng vẫn có thể chữa trị thông qua cách phẫu thuật.
Nhưng bây giờ thì tất cả đều rất khó nói, lúc nào cũng có thể xảy ra bệnh biến.
Nàng cũng không phải Diêm La Vương, không thể kiểm soát sự sống chết của người khác được.
Nàng đưa số thuốc còn thừa cho gã sai vặt rồi dặn dò liều lượng dùng thuốc: "Tình trạng không tệ như công tử suy nghĩ đâu."
"Ý cô nương là tạm thời kẻ hèn này sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng?"
Ánh mắt của người này quá mức trắng trợn, hoàn toàn không kiêng dè gì cả, tràn đầy dục vọng mãnh liệt, Lãnh Băng Cơ cảm thấy không thoải mái lắm: "Nghe lời dặn của đại phu, giữ cảm xúc tốt đẹp và tâm tình ổn định là rất quan trọng"
Nàng xoay người định đi, không muốn giao tiếp nhiều với người này.
"Không biết cô nương họ gì? Quê quán ở đâu?"
"Chỉ là một việc nhỏ mà thôi, không cần khách khí."
Tên ma ốm kia không nghe lời: "Sở mỗ không thích nợ ân huệ của người khác.
Kính xin cô nương cho ta biết phủ đệ của cô nương ở nơi nào để Sở mỏ có thể báo đáp một, hai"
"Câu nào cũng cô nương, lẽ nào hắn không thấy mình đã búi tóc lên hay sao?
Lãnh Băng Cơ lần thứ hai từ chối: "Ta là đại phu, nếu công tử muốn cảm ơn thì trả một lạng bạc tiền xem bệnh là được."
Nam nhân này hơi nhíu mày lại, rõ ràng là không vui: "Lẽ nào tính mạng của bản công tử chỉ có giá một lượng bạc thôi hay sao? Yêu Cửu, vào bên trong kiệu lấy ngân phiếu năm nghìn lạng bạc lại đây".
"Ôi chao, làm tiền nhiều của như thế cơ à? Đây là định dùng bạc ném ngất mình hay sao? Rốt cuộc là cha hắn phải có nhiều tiền đến mức nào cơ chứ?
Trong lòng nàng yên lặng nhớ lại một lượt mấy nhà danh gia vọng tộc có máu mặt mà nàng thường giao tiếp ở Trường An nhưng cũng không nghĩ ra được đây là vị tại to mặt lớn nào cả.
Chẳng lẽ hắn nhảy ra từ bên trong mỏ vàng hay sao?
Lãnh Băng Cơ cười khẽ một tiếng: "Hóa ra tính mạng của công tử chỉ có giá năm ngàn lạng bạc mà thôi."
"Hỗn láo!" Yêu Cửu lập tức quát lớn, nghe giọng điệu này thì có vẻ đúng là lại lịch không nhỏ thật.
Lãnh Băng Cơ không sốt ruột cũng không tức giận: "Là chính công tử nhà người dùng tiền tài để cân đo đong đếm tính mạng của hắn, vậy mà lại trách ta sao?"
Tên ma ốm kia sững sờ, sau đó lại nhếch môi nở nụ cười.
Nụ cười này có ba phần ốm yếu, ba phần tà mị, không xấu nhưng lại không thể khiến người ta yêu thích.
"Nói như thế thì là ta đã làm mích lòng cô nương rồi, có lỗi quá".
Lãnh Băng Cơ nhìn con mèo béo dưới chân hắn kia, lần này nàng không lắm miệng nữa: "Vậy mong công tử chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu chúng ta có duyên sẽ gặp lại"
Sau đó nàng xoay người dẫn người của mình rời đi.
Tên ma ốm đó nắm tay lại chặn trước môi, ho nhẹ hai tiếng rồi dặn dò Yêu Cửu: "Phái người đi theo đi" Khi Lãnh Băng Cơ trở lại chỗ ở thì quản sự của Hồi Xuân Đường đã chờ sẵn ở đó rồi.
Nhóm thuốc viên đầu tiên đã sản xuất xong nên quản sự mang tới cho Lãnh Băng Cơ xem qua, đo lường được tính.
Nếu như không có vấn đề gì thì ngày mai là họ có thể phát thuốc cho người dân gặp nạn dùng rồi.
Lãnh Băng Cơ lấy viên thuốc ra rồi hòa vào nước, sau đó nàng kiểm tra và xác định là không có vấn đề gì cả.
Nàng bàn bạc với cùng quân sự các vấn đề như chọn mua dược liệu, lúc này chưởng quỹ mới nói cho nàng biết: "Nghe nói khâm sai đại nhân đã sắp đến thành Hoài Châu rồi"
Lãnh Băng Cơ giật mình: "Hắn tới làm gì?"
"Hẳn là chuyện của Thanh Ôn Đan.
Ý chỉ của triều đình đã đưa tới Dự Châu, hắn biết được việc này thì nhất định phải lại đây thị sát tình hình sản xuất thuốc rồi."
Đúng là có chuyện như vậy thật, mình có cần lảng tránh hay không đây?
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta có một ít xích mích với vị khâm sai này, thực sự không tiện xuất hiện.
Nếu như hắn hỏi đến ta thì người nhớ là tuyệt đối không được tiết lộ bất cứ tin tức gì liên quan đến ta cả.
Từ hôm nay trở đi, nếu có việc gì cũng không cần tự mình đến đây, bảo người phía dưới truyền tin tức đến là được rồi.
Còn chuyện này nữa, hai ngày trước ta ra lệnh cho người phía dưới giả mạo ý chỉ của hoàng để đưa tới cho hắn một hộp Thanh Ôn Đan, sợ là không lừa được hắn.
Nếu như hắn hỏi tới việc này thì người cứ nhận là người phải người đưa đi.
Không cần ta phải dạy người nói như thế nào đâu đúng không? Ngươi đã hiểu chưa?
Quản sự không hiểu, phu nhân Lương Khương nói là có xích mích với khâm sai đại nhân thì sao còn đưa thuốc cứu mạng cho người ta cơ chứ? Thế nhưng hắn cũng thông minh không hỏi nhiều mà chỉ vâng lệnh làm theo mà thôi.
Lãnh Băng Cơ hơi cân nhắc thêm: "Không phải bên xưởng sản xuất thuốc có người muốn phá hoại hay sao, thấy Thẩm Lâm.
Phong cũng không cần che giấu, chỉ cần nói thật ra là được.
Vị Thẩm thế tử này là người chính trực, lo nước thương dân, nhất định sẽ phải người bảo vệ xưởng sản xuất thuốc để phòng ngừa có người sinh sự từ bên trong, làm loạn việc sản xuất"
Quản sự lại vâng lệnh rồi cáo từ rời đi.
Như vậy thì xưởng sản xuất thuốc cũng bớt đi một nỗi lo, chỉ cần chờ đến khi điều tra rõ dịch bệnh này bắt nguồn từ đâu là nàng có thể thành công rút lui và trở về Trường An được rồi.
Ngày hôm sau, Địa Lợi đi ra ngoài tìm sáu, bảy con chuột trở về nhốt trong lồng sắt cho Băng Cơ làm kiểm tra.
Nàng phát hiện trên người những con chuột này cũng có một lượng lớn vi rút, hơn nữa ở trên người con chuột lại lần nữa phát hiện loại rận máu ký sinh kỳ quái kia.
Cả hai thứ này đều là nguyên nhân quan trọng khiến dịch bệnh này lan rộng, nhưng rốt cuộc thứ gì mới là nguồn bệnh thì Lãnh Băng Cơ trình độ có hạn nên không thể xác định được.
.