Mộ Dung Phong tay nắm chặt roi ngựa: “Làm sao người biết?”
“Băng Cơ sau khi về phủ chưa nói với người sao?”
“Nói cái gì?”
Cừu thiếu chủ dùng mũi kiếm chỉ vào Mộ Dung Phong, gấp đến độ nói năng lộn xộn: “Phi Ưng Vệ muốn giết người bịt miệng! Hôm nay Băng Cơ đi cùng ta đến am Nam Sơn Ni để điều tra về tung tích của Phi Ưng Vệ, trên đường trở về đã gặp huynh đệ tốt của người đấy”
Băng Cơ nghi ngờ rằng giáo chủ thực sự của Kim Ưng không ai khác chính là Tề Cảnh Vân.
Lúc đó, Băng Cơ sợ Tế Cảnh Vân sẽ bí mật ra tay với mình, nên mới bảo ta đích thân đưa nàng trở về Kỳ Vương Phủ, nàng bảo ta phải lập tức về phủ nói chuyện này với người”
Mộ Dung Phong lập tức ngẩn ra.
Băng Cơ đã từng hai ba lần nói rằng có chuyện cần bàn bạc với mình, nhưng đều bị chính mình cắt ngang.
Mình thì cứ bận việc này việc kia, chuyện nàng ấy và Cừu thiếu chủ đã gặp hôm nay, cuối cùng khiến nàng ấy không có cơ hội nói ra chuyện đó.
Chẳng trách nàng ấy muốn ra khỏi phủ để tìm Thẩm Phong Vân.
Sự việc lần này vô cùng quan trọng, nhất định không thể chậm trễ.
Mộ Dung Phong hối hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Bản thân mình thật không ra gì!
Khi Cừu thiếu chủ nhìn thấy phản ứng của Mộ Dung Phong, trong lòng có chút tự trách, tay cầm kiếm rung lên.
“Nếu người muốn tìm Băng Cơ thì phải hành động ngay, hôm nay thiếu chủ ta rất muốn giáo huấn ngươi một trận!”
Quay người nhảy từ trên mái nhà xuống, nói với ông chủ tửu lâu: “Mau thông báo cho mọi người trong kinh thành, lập tức sử dụng mọi cách để thu thập tin tức cho ta”
Lúc này, ông chủ quán không còn nheo mắt, cũng không khom lưng nữa, vẻ mặt uy nghiêm, cung kính vâng lệnh.
Mộ Dung Phong ngay lập tức dặn dò Vụ Phó tướng: “Theo lệnh của bổn Vương, phong tỏa tất cả các con đường, kiểm tra nghiêm ngặt xe cộ qua lại và người đi bộ trên đường, quét sạch tàn dư của Phi Ưng Vệ”
Vụ tướng quân ngay lập tức nhận lệnh và rời đi.
Những người đứng xem không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ riêng bầu không khí đã trở nên đáng sợ, dự báo sắp có một trận giông tố sắp xảy đến, họ nhỏ giọng thì thầm.
Mộ Dung Phong giật cương ngựa, bay lên như một mũi tên, phi thẳng đến phủ bá tước.
Tất cả những người trong phủ bá tước đối với chuyện của Tề Cảnh Vân cái gì cũng không biết.
Giống như là bốc hơi khỏi thế gian.
Điều này khiến trái tim Mộ Dung Phong chìm xuống, lần này hắn ta được ăn cả ngã về không, có khi mất cả chì lẫn chài.
Lãnh Băng Cơ hao tốn tâm ý, cuối cùng cũng rời khỏi Kỳ Vương phủ.
Mộ Dung Phong không có ở trong phủ, thị vệ nói rằng họ cũng không biết khi nào Vương gia sẽ về, cũng không biết hắn đã đi đâu.
Điều này khiến nàng cảm thấy hơi hoảng hốt.
Phong cách hành sự của Phi Ưng Vệ nàng đã từng lĩnh giáo, tàn nhẫn, dứt khoát, không một chút dây dưa dài dòng.
Nếu không thể ra tay trước để chiếm ưu thế, lỡ làm hỏng thiên cơ thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Khi rời khỏi Vương phủ nàng đã thay y phục, nhưng cái bụng gần chín tháng của nàng dù có giả vờ như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể giấu được.
Sau khi rời khỏi Kỳ vương phủ, nàng đến nha môn của Thẩm Phong Vân, cuối cùng phát hiện không có ai ở đó.
Do dự một lúc, nàng quyết định quay trở lại Tương phủ.
Bây giờ người duy nhất đáng tin cậy có thể giúp mình chỉ có gia đình mình mà thôi.
Xe ngựa của nàng sắp đến Tương phủ thì đột nhiên dừng lại, một chiếc xe ngựa dừng trước mặt, xuất hiện một người hoàn toàn xa lạ bước xuống xe ngựa, cản đường nàng.
“Vương Phi nương nương, công tử nhà chúng tôi có lời mời”
Lãnh Băng Cơ lập tức cảnh giác, không chút do dự lấy ra đan dược, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chỉ cần tình huống không ổn là dùng ngay lập tức, không chần chừ.
“Công tử nhà ngươi là ai?”.
“Vương Phi cứ đến đó sẽ biết ngay thôi.”
“Nếu ta nói không đi thì sao?”
Người đàn ông cười lạnh lùng, Lãnh Băng Cơ chưa kịp phản ứng đã cảm thấy sau gáy đau nhói, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Chết tiệt, mình đã quá tập trung để đối phó với những người trước mặt mà quên đề phòng phục kích sau lưng.
Những tên này hành động nhanh đến mức độ thậm chí không để nàng kịp thở.
.