Cẩm Ngu nằm trên sàn nhà mát lạnh rất lâu, cho đến khi toàn thân đều bị đông cứng đến mức cứng đờ, mới vùng dậy, rồi mới nhặt lên bộ áo bông rách rưới để mặc, cuộn tròn co quắp ẩn mình ở sau cánh cửa, cắn chặt răng, cố gắng hết sức kìm nén sự khủng hoảng trong lòng, và niềm ghét bỏ ngất trời,
Ngày hôm sau, khi những tia nắng ban mai chiếu rọi vào, nàng ta thức dậy một cách khó khăn, treo một cây côn bằng gỗ, dùng bùn vàng bôi bẩn hết mặt, cúi khom người, giống như tất cả những người ăn xin trong thành này đói đến mức không thể nhấc nổi tấm bảng, quang minh chính đại đi trên đường phố, đi về hướng cổng thành.
Giữa đường, nàng ta nhìn thấy người tên Hoa Tử tự làm bẩn mình, đầu bù tóc rối mặt mũi bẩn thỉu, trên người mặc bộ đồ bông lông cáo quý giá, bị một đám binh sĩ Mạc Bắc áp giải, đi về hướng trạm dịch.
Nàng ta lẩn vào sau đám người, nhìn thấy người đó, bẩn thỉu đến mức không nhìn rõ nước da khuôn mặt, râu ria nhếch nhác xồm xoàm, đã kết thành một đống, còn có cả hai hàng nước mũi dài, cởi bỏ bộ quần áo vốn có trên người một cách không còn chút sức lực.
“Những cô nương kia trên người thơm phức mùi hương, trên người nước da mềm mượt, vừa thơm vừa mềm, cực kì quyến rũ.”
Cẩm Ngu cố gắng ẩn giấu hình bóng của mình, nhìn thấy cảnh tượng này cảm thấy rất hối hận.
Người đàn ông này chính là ác mộng cả đời này của nàng, bộ dạng dơ bẩn không thể chịu đựng nổi này, sẽ khắc sâu trong tâm trí nàng ta mãi mãi.
Giả dụ, không nhìn thấy, ác mộng này, sẽ không chân thực và khó chịu đựng đến vậy.
Cho đến khoảnh khắc này, nàng ta vẫn đang lo lắng, việc này sẽ truyền đến kinh thành hay không, truyền đến tại Mộ Dung Phong.
Nàng ta lén lút ra khỏi thành, không một xu dính túi, vừa đói vừa khát, đi hết cả một ngày một cách khó khăn, cảm giác bản thân sắp mệt đến chết rồi, đường đến kinh thành vẫn còn xa tít, dường như mãi mãi cũng không thể đến mất.
Hoặc là, bất cứ lúc nào, bản thân cũng có thể gục ngã ở bên đường, mãi mãi cũng không thể tỉnh dậy được nữa, bị người ta đưa ra bãi tha ma vứt cho chó ăn.
Nàng ta ngăn một đoàn xe đưa phi tiêu trở về hướng đi về phía kinh thành.
Dẫn đầu là một chàng trai cưỡi ngựa, đưa ra roi ngựa cầm trong tay hướng về phía nàng ta.
“Là ai? To gan dám chặn xe của tiêu cục ta!”
Cẩm Ngu xoa vết bùn trên mặt mình, cố gắng hướng về phía chàng trai kéo kéo miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, ngực đầy vết tích, cổ họng khàn khàn: “Tôi muốn đi kinh thành, có thể đi cùng đoàn mọi người không?”
Vài chàng trai nhìn chằm chằm vào cổ của nàng ta, biết rằng, dưới lớp áo bẩn thỉu đó, chắc chắn là cất giữ một thân hình ngọc ngà.
Đẹp tựa như một chú cừu non, tự mình chui đầu vào lưới.
Những chàng trai lần lượt nuốt nước bọt không ngừng, vẫy vẫy tay: “Lên xe!”
Cẩm Ngu đồng thời sử dụng cả tay chân trèo lên xe ngựa.
Kỳ vương phủ.
Lãnh Băng Nguyệt vẫn nằm ở giường nghỉ ngơi tu dưỡng vài ngày, may là đã coi như giữ được thai nhi.
Nàng ta vô cùng cẩn thận, bình thường không đi ra ngoài, chỉ ở trong Tử Đằng tiểu trúc yên tâm tĩnh dưỡng.
Có việc gì, sẽ thông báo cho Triệu ma ma cùng với người hầu chạy tới chạy lui.
Lãnh Thanh Hạc đối với việc nhà họ Sở, nàng ta cũng đã có nghe ngóng được.
Nhưng cũng chỉ là những tin đồn, nàng ta còn có chút không tin, giao cho Triệu ma ma đích thân về tướng phủ một chuyến, hỏi rõ xem rốt cuộc là như thế nào.
Triệu ma ma về, tìm người thân thiết đã lâu từ trước đi nghe ngóng tường tận ngọn nguồn, rồi sau đó mới trở về Kỳ vương phủ, đi được nửa đường, đã bị người chặn đường.
Người đó mặc một bộ đồ màu đen, trên đầu đội chiếc nón lá, che mất đi nửa mặt, không nhìn rõ được mặt nàng ta.
Nhưng vóc dáng thon thả, có thể nhìn ra là một người con gái trẻ tuổi.
Nàng ta ra tay với Triệu ma ma, mở miệng hét lên một tiếng “Triệu ma ma”, ám hiệu bà ta hướng về phía trước.
Triệu ma ma trước giờ vẫn luôn ở trong phủ làm việc, quen biết người ở bên ngoài không nhiều, nhưng nhìn thấy hình dáng người con gái đó có chút quen quen, nhưng vẫn không thể nào nghĩ ra rốt cuộc là ai.
Bà ta đi đến phía trước một cách cảnh giác nghi ngờ, người con gái đó nhìn xung quanh một lượt, nép vào bên phía ngõ hẻm.
Triệu ma ma phân vẫn nghĩ có nên qua bên đó không, người con gái đó quay người lại, đổi diện với bà ta, tháo bỏ chiếc nón trên mặt xuống.
Triệu ma ma đã gặp một người mà đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, có chút không tin vào mắt mình, ngạc nhiên đến mức xuýt chút nữa hét lên.
“Quận chúa Cẩm Ngu? Chẳng phải người đi Mạc Bắc rồi sao? Tại sao lại ở đây chứ?”
Cẩm Ngu nhìn thấy bộ dạng bất ngờ của bà ta, là biết, tin tức vẫn chưa được chuyển đến kinh thành.
Xem ra, vương tử Am Đạt vẫn chưa định làm ầm lên, suy cho cùng, nếu như ông ta tìm Trường An hỏi tội, Trường An ở đây cũng có thể hỏi tội ông ta giống như thế, bản thân rốt cuộc đã đi nơi nào.
Nàng ta yên tâm: “Ngươi không cần phải biết nhiều chuyện như thế, ta chỉ cần người chuyển một câu này cho gia chủ nhà ngươi, hỏi nàng ta có muốn trừ khử Lãnh Băng Cơ không.
Nếu như muốn, ta có thể liên hệ với nàng ta”
Triệu ma ma hiểu được tâm tư của chủ nhân, chỉ sợ rằng nằm mơ cũng muốn trừ khử Lãnh Băng Cơ, bản thân chiếm chỗ đứng của người khác, nhưng vấn đề quan trọng là, nàng ta vốn dĩ không phải đối thủ.
.