Đám thị vệ cùng nhau xông vào: “Xảy ra chuyện gì?”
“Ta biết mà, để nàng ở lại Kiêm Gia Điện, chỗ này sẽ không có lấy một ngày sống yên ổn”
Huệ Phi không biết đã thức dậy từ khi nào, bà ta đứng phía sau đám người, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lãnh Băng Cơ: “Thảo nào hai ngày nay tự dưng ở đầu chui ra nhiều mèo hoang cứ vậy quanh Kiêm Gia Điện hoài không chịu đi như thế, hóa ra là do người dẫn tới.”
Con mèo báo bị lột da kia dọa mọi người hoảng sợ vô cùng, cũng khiến mọi người không hẹn mà cùng nảy sinh lòng sợ hãi với Lãnh Băng Cơ.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Chuyện này hệt như việc xem phim kinh dị vậy, khán giả có thể bị dọa sợ đến nỗi đái ra quần, nhưng thật ra mọi chuyện đều chỉ dựa vào một mình âm thanh tô đậm bầu không khí mà thôi.
Một khi tắt âm đi, dù là xem “The Ring” cũng chỉ có cảm giác như đang xem một bộ phim hài.
Cũng nguyên lý đó, vốn tất cả mọi người từng nghĩ lời Linh bà nói chỉ là lời đồn vô căn cứ, Phong vương phi thích nói thích cười, thích múa thích hát, lại còn thích phơi nắng, sao có thể là ma quỷ được?
Những cảnh tượng bây giờ lại khiến mọi người nhất trí cho rằng, con mèo báo bị lột da này tuyệt đối có quan hệ với Lãnh Băng Cơ, nhất định là khi đang hành sự thì bị Linh Chu quấy rầy, trong lúc hốt hoàng đã vứt nó ra đây.
Trời ạ, sao Phong vương phi lại tàn nhẫn như vậy?
Mọi người đều biết, dân gian đồn rằng, mèo là động vật thông với cõi âm, đặc biệt mèo mun là do oan hồn biến hóa thành.
Tại sao Kiêm Gia Điện bỗng có nhiều mèo hoang như vậy, hơn nữa còn đuổi hoài không đi? Tại sao Phong vương phi phải lột da mèo sống?
Lãnh Bằng Cơ đón nhận ánh nhìn khác thường từ bốn phía, trong lòng nàng cảm thấy có chút dở khóc dở cười, lại có phần ảo não.
Thủ đoạn vu oan giá họa vụng về như vậy, lại có người tin là thật.
“Ta cũng không biết thế này từ đầu tới, hồi nãy do ta nghe thấy có tiếng động nên mới mở cửa sổ ra nhìn.
Chắc là có người nào đó đã ném thứ này vào đây”.
“Ngươi cho rằng người khác là kẻ ngốc sao? Cửa lớn Kiêm Gia Điện có nhiều thị vệ canh gác như vậy, bọn họ cũng không phải hạng ăn không ngồi rồi, sao có thể để người ngoài trà trộn vào được?”
“Nhưng mới nãy Linh Chu có nhờ thị vệ đuổi mèo hoang đi giúp, có lẽ lúc đó không ai canh giữ chung quanh chăng?”
“Ngươi là đang ám chỉ chúng ta cố ý dùng kế điệu hổ ly sơn rồi vu oan cho ngươi sao?” Huệ Phi tức giận nói.
Nàng chưa nói gì, nhưng nàng có lý do nghi ngờ.
Lãnh Băng Cơ bất đắc dĩ nhún vai: “Đây rõ ràng là có kẻ muốn ném đá giấu tay, cố ý hãm hại ta.
Nếu Huệ tân nương nương nghĩ như thế, ta cũng không có cách nào”.
Nàng vẫn chỉ coi đây là trò đùa dai của người nào chứ không phải chuyện to tát gì, cứ trực tiếp chôn nó đi là được rồi.
Huệ Phi không dễ dàng buông tha như vậy, bà ta ngắn nàng lại: “Muốn hủy thi diện tích? Không dễ dàng như vậy đâu.
Chuyện này chúng ta phải nói rõ ràng mới được.”
Tiếng la hét ầm ĩnáo nhiệt chỗ này đã kinh động tới người bên ngoài, vì thế, số người vây quanh cửa lớn Kiêm Gia Điện ngày càng nhiều.
Có người khe khẽ nghị luận: “Nghe nói, đã nhiều ngày nay, Kiêm Gia Điện chẳng có tí yên bình nào, ban đêm mèo hoang tới hết đám này tới đám khác, phiền phức vô cùng”
“Còn có đêm qua, khi một tên thái giám đi tuần đã nhìn thấy gần đây có một bóng trắng bay tới bay lui, nhưng chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Quỷ dị cực kỳ”.
“Các ngươi không biết ư? Hôm kia, mấy con gà nuôi trong lồng tre trong Ngự trù phòng, các người biết không, chỉ một đêm mà đã bị giết sạch, hơn nữa máu còn bị hút cạn, trên mặt đất không có lấy một giọt máu sót lại.
Chuyện này kỳ lạ vô cùng, quản sự ngự trù phòng cũng không dám báo cáo lên trên, chỉ đành coi như bị chồn cắn chết, lặng lẽ xử lý.
Mấy người nghĩ xem, ai dám ăn đám gà đó nữa? Lỡ như ăn vào cái xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này ai gánh?”
“Ngươi còn tưởng đó là bí mật hả? Chuyện này đã truyền khắp hoàng cung rồi, nhưng mà mọi người ai cũng không dám nói lung tung, sợ bị các chủ tử trị tội?
“Các ngươi nói xem có lạ không? Từ khi Phong vương phi dọn vào hoàng cung, hết chuyện lạ này tới chuyện lạ khác xảy ra”.
Giọng của đám cung nhân không tính lớn, nhưng vẫn chui vào tại Lãnh Băng Cơ.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Sắc mặt của mọi người trong Kiêm Gia Điện cũng đều thay đổi.
Mọi người bị giam ở một mét vuông này, gần như là ngăn cách với thế giới bên ngoài, tất nhiên mấy lời đồn đại nhảm nhí đó cũng không lọt vào nổi Kiêm Gia Điện.
Cho nên, không ai biết bên ngoài đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Mọi người ai cũng nói ra hình ra dạng, ai nghe xong mà không hoảng sợ?
Huệ Phi hệt như cuối cùng cũng bắt được nhược điểm của Lãnh Băng Cơ: “Ta nói rồi, ả nha đầu này chắc chắn không bình thường, hoàng thượng còn không tin, trách tội ta.
Bây giờ mọi người đã biết được sự thật, ánh mắt mọi người đúng là sáng như sao! Đi, theo ta đến trước mặt hoàng thượng nói rõ mọi chuyện!”
Lãnh Băng Cơ vô cùng u sầu, đều đã ngã một lần, bà bà không bớt lo nhà mình sao lại không học được bài học nào, cứ nghe gió là tưởng mưa, dễ dàng bị người nắm mũi dắt đi như vậy chứ.
Sớm biết thế sẽ không trị khỏi bệnh cho bà ta, cứ để mặt bà ta lên đầy mụn nhọt, xem thử bà ta còn dám hở tí là la hét đòi gặp hoàng thượng nữa không?
“Ở đây la lối ầm ĩ cái gì?” Ngoài điện có người gằn giọng hỏi, tỏ rõ sự không vui.
Mọi người vừa nghe xong lập tức yên lặng lại, sau đó quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hồ vạn tuế.
Sau khi Hoàng đế phê chữa xong tấu chương đã rất khuya rồi, đang định hồi cung nghỉ ngơi thì lại thấy chỗ này tụ tập đông người, trông rất náo nhiệt.
Hoàng đế bèn đi qua nhìn, vừa hay nghe thấy lời Huệ Phi nói.
Huệ Phi lập tức thêm mắm dặm muối hồi bẩm hết mọi chuyện xảy ra tối nay với Hoàng đế.
Hoàng để nghe xong có hơi nổi giận: “Chỉ có vậy?”
“Không chỉ có như thế” Huệ Phi giơ tay lên chỉ vào đám cùng nhân đang đứng hóng chuyện: “Gần đây trong cung xảy ra không ít chuyện lạ, tất cả đều phát sinh từ sau khi nàng ta dọn vào hoàng cung, mong hoàng thượng minh giám”
Thấy Huệ Phi chỉ tay về phía mình, đám người đang quỳ trước cửa đồng loạt lui về sau ba bước, sợ bị liên lụy.
Huệ Phi chỉ có thể kể lại mọi chuyện vừa nghe thấy cho Hoàng để nghe.
Hoàng đế chậm rãi đảo mắt nhìn các công nhân: “Có việc này?”
Một đám người quỳ rạp trên mặt đất, mặt cũng không dám nâng: “Hồi bẩm hoàng thượng, từng lời tiên nhân nói đều là sự thật, không dám xằng bậy nửa lời”.
Hoàng đế bình thường đã không giận tự uy, hiện giờ tức giận lên càng thêm sát khí ngùn ngụt, khiến người nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu.
Trong ngoài Kiêm Gia Điện nhất thời lặng ngắt như tờ, ngay cả đám mèo vừa kêu tiếng ngắn tiếng dài cũng im phăng phắc, tựa hồ không dám xúc phạm đến Hoàng đế.
Hoàng đế xoay người đối mặt với Lãnh Băng Cơ: “Con có gì muốn nói?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Chuyện này con không biết gì cả nên không có gì để nói”
“Xem ra, con đã chọc tức nhiều người rồi”.
“Có người cố ý nhắm vào Băng Cơ, dựng chuyện hòng kích động cảm xúc của mọi người.
Xin phụ hoàng tra rõ mọi chuyện, dẹp đi lời đồn, ổn định lòng người, trả lại sự thanh sạch cho Băng Cơ”.
Hoàng đế nhìn nàng từ trên cao xuống bằng ánh mắt lạnh lùng: “Người tới, bắt ả yêu nghiệt này lại, ném vào thiên lao cho trẫm!”
Sét đánh ngang tại!
Lúc bấy giờ, trong lòng Lãnh Băng Cơ cảm thấy vô cùng bối rối, vị công đa anh minh thần vũ nhà cô thế mà lại bị chút chiêu hèn kế mọn này che mắt ư? Nàng vô tội mà, không giúp nàng đòi lại công đạo thì thôi, sao còn nã pháo về phía nàng chứ?.
Truyện Ngôn Tình
Lãnh Băng Cơ như lạc vào sương mù, nói cũng không ra hơi: “Phụ hoàng, không đúng, phụ hoàng, Băng Cơ bị oan uổng”
“Cả hoàng cung đã bị người làm cho nhân tâm hoảng sợ, ngươi còn nói mình bị oan?” Hoàng đế hạ giọng quát hỏi.
“Ngay cả cửa Kiêm Gia Điện con cũng chưa bước ra nửa bước, thị vệ gác cửa có thể làm chứng!” Lãnh Băng Cơ nói chắc như định đóng cột.
Đúng là nằm không cũng dính đạn mà!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...