Những người có mặt ở đây có thể chưa từng nghe đến, nhưng Lãnh Bằng Cơ đã nghe nói về từ “cổ trùng Miêu Cương” này.
Vụ cổ thuật của Linh bà, Vụ ở đây là phù thủy, và đổ chính là Sâu bọ.
Tương truyền, một số người nuôi côn trùng bằng cơ thể người, khi vật chủ chết, côn trùng sẽ thoát ra khỏi cơ thể hoặc chết cùng vật chủ.
“Đây có phải là con côn trùng mà Linh bà nuôi không?” Lãnh Băng Cơ hỏi đạo sĩ.
Sau khi đạo sĩ mới ú ớ kêu lên, ông ta có chút hối hận, bản thân không nên nhiều chuyện như vậy.
Nghe câu hỏi của Lãnh Băng Cơ, ông ta lắc đầu thành thật: “Linh bà vốn không am hiểu Cổ thuật, hơn nữa con côn trùng đó rõ ràng là người khác dùng để điều khiển bà ta.
Không thể luyện tà thuật trong cung điện này, nhưng con côn trùng này thì lại không bị ảnh hưởng gì”.
Huệ Phi nghe vậy lập tức biện hộ cho bản thân: “Ta vừa nói Linh bà đoan trang như vậy, sao có thể đột nhiên điên cuồng ám sát hoàng thượng được? Cẩm Ngu cũng không thể đại nghịch bất đạo như vậy được.
Chắc chắn là có người bí mật ra tay khiến nàng ta bị trúng trùng độc.
Hôm nay nàng ta trúng độc chắc chắn là do Lãnh Bằng Cơ mượn tay Linh bà hãm hại Cẩm Ngu, không ai khác ngoài ả ta.”
Lãnh Băng Cơ ngớ người ngay tại chỗ.
Hoàng đế tức giận nói: “Huệ Phi à Huệ Phi, Trẫm không biết phải nói gì về người nữa rồi.
Vừa rồi Linh bà đều đã thú nhận tất cả.
Chuyện này không liên quan gì đến Lãnh Băng Cơ.
Theo lý mà nói nàng ấy nên ở một bên khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng, nhưng đã tới nước này, người chắc chắn sẽ bị buộc tội ám sát trẫm, nàng ấy đã yêu cầu khám nghiệm tử thi để rửa sạch tội cho người.
Vậy mà người lại muốn đổ hết tội danh lên người nàng ấy”
Ngươi không phân rõ trắng đen, không biết tốt xấu, lại cộng thêm cái tai họa người gây ra hôm nay, ta không thể dùng túng cho người được nữa! Ngươi không có đức, lại bất tài, không đáng làm Hoàng Phi, từ nay Trẫm phế danh Hoàng Phi của ngươi, trở thành Tần thiếp, chịu sự giam lỏng, không có chỉ thị của Trẫm, không ai được phép bước ra khỏi cung điện nửa bước”
Huệ Phi như bị sét đánh, cả người chết lặng đi: “Hoàng thượng, Linh bà này vừa mới vào cung ngày hôm kia.
Chuyện này thực sự không liên quan gì đến thần thiếp.
Xin hoàng thượng minh xét, thần thiếp làm tất cả những việc này đều là vì muốn tốt cho Phong Nhi”
“Có liên quan gì đến người hay không, Trẫm đương nhiên sẽ ra lệnh cho phủ Nội vụ tiếp tục điều tra.
Nếu phát hiện sự việc có liên quan đến ngươi, ngươi nên biết rằng ngươi không phải là người duy nhất có tội đầu”
Việc ám sát Hoàng đế tương đương với tội phản quốc, và còn liên lụy đến cả gia tộc!
Huệ Phi lập tức ngẩn ra, liên tục dập đầu quỳ lạy Hoàng đế: “Hoàng thượng anh minh, chuyện này thật sự không liên quan gì đến thần thiếp”
Hoàng để lạnh lùng nhìn ả ta: “Nhà người có chuyện gì thì đi nói với người trong phủ Nội Vụ! Ta chỉ tin tưởng vào kết quả điều tra của bọn họ!”
Huệ Phi nghe vậy liền ngã xuống đất, đầy hoảng loạn và tuyệt vọng.
Trong cung này có quá nhiều người muốn dồn bà ta vào chỗ chết chết, chủ tử nào cũng có người trong phủ Nội Vụ, liệu bọn họ có trả lại được sự trong sạch cho bà ta hay không?
Phong Nhi lại bị bà ta điều tới Thượng Kinh rồi, Quốc Công phủ cũng vì bà ta mà bị liên lụy.
Vậy ai có thể cứu bà ta đây?
Bà ta nhìn về phía Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ lại đưa mắt sang chỗ khác.
Trước đây Huệ Phi thường dày vò nàng và Mộ Dung Phong, nhưng tất cả đều chỉ là việc nhà.
Nhưng hôm nay, bản thân vị bà bà này cũng quá miễn cưỡng rồi.
Nếu không xử lý ổn thỏa, vào lúc này, e rằng Linh bà và vị đạo sĩ Vân Hứa này sẽ dày vò bản thân tan thành mây khói.
Nếu không để cho bà bà bà này một chút báo ứng, sợ rằng bà ta nhất định không biết hối cải.
Mẹ của những người khác bảo vệ đàn con của họ như một con gà mái già, cớ sao bà ta luôn tự đào hố chôn mình?
Yêu ai cứu ai, dù sao cũng không liên quan tới nàng.
Nhưng...nàng nghi ngờ liếc nhìn xác chết của Linh bà, trong lòng tự hỏi, rút cục ai đã ra tay với Linh bà?
Nhìn qua có vẻ như đang giúp nàng, nhưng thực chất lại giống như đang hại nàng.
Sau khi Linh bà chết, nếu con côn trùng của bà ta không được phát hiện, nàng thực sự đã bị loại khỏi vòng nghi vấn, nhưng Huệ Phi sẽ bị kết tội, và điều này cũng liên quan đến Mộ Dung Phong.
Tuy rằng sẽ không phải chịu tội, nhưng tiền đồ sau này nhất định sẽ bị hủy hoại.
Đó là lý do tại sao nàng yêu cầu khám nghiệm tử thi.
Nếu ngay lúc đó tìm được con côn trùng, mọi người đều biết rằng Linh bà bị trúng độc côn.
trùng, nàng đương nhiên sẽ lật tẩy được sự tình lúc đó.
Và lời thú nhận của Linh bà tất cả chỉ là lời bào chữa cho bản thân, vậy thì, ai đã ra tay với Linh bà? Ai là người đã chỉ đạo Linh bà ám sát Hoàng đế, nàng- Lãnh Bằng Cơ chẳng phải là nghi phạm lớn nhất trong việc này sao? Hơn nữa còn là chết không đối chứng!
Dù sao nếu đi theo hướng nào đi chăng nữa, Mộ Dung Phong cũng sẽ bị liên lụy.
Người này có thể coi như đạt được mục đích rồi.
Nhưng thật không may, nàng không muốn Mộ Dung Phong bị mẫu thân của chàng ta làm liên lụy, nếu có thêm chút chuyện nữa, vừa hay sẽ làm hoàng thượng và Thái hậu xua tan nghi ngờ của họ đối với nàng.
Ai đang đứng sau hậu trường thao túng tất cả những điều này?
Lãnh Băng Cơ nhớ đến Na Trát Nhất Nặc, nàng ta là một nữ nhân thánh thiện, cô biết rằng tà thuật không được phép sử dụng trong cung điện này, nhưng nàng ta vui vẻ đồng ý theo nàng vào cung.
Có khi nào là nàng ta?
Nàng bước vào phòng của Linh bà, trong tay có da của Linh bà, thành thục với từng chi tiết của Linh bà mà Linh bà lại không biết tà thuật, nếu muốn dùng đọc trùng hại nàng ta thì thần không biết quỷ không hay, sẽ không có khó khăn gì? Hơn nữa, vừa rồi Linh bà đã ngăn nàng lại, và hai người có tiếp xúc thân thể! Nghĩ đến đây, Lãnh Băng Cơ chợt rùng mình, cảm thấy may mắn vì nàng luôn cảnh giác vị thánh nữa này, khi Na Trát Nhất Nặc nói rằng nàng ta muốn tự mình thực hiện tà thuật trên người nàng, nàng đã không đồng ý.
Bằng không, tuy rằng tà thuật không thể đối phó với nàng, nhưng hiện tại thân thể này là của chính nàng, hoàn toàn không có khả năng chống lại độc trùng. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Vị thánh nữ này đến từ nước Ba Thục xa xôi, tại sao lại có ý định tạo phản ám sát Hoàng đế để hãm hại Mộ Dung Phong? Điều này thật không hợp lý, bọn họ không cần cái mạng nữa hay sao?
Đúng là giang hồ hiểm ác, không được thì rút?
Nàng đang suy tính trong lòng, tìm một cơ hội đi khỏi chỗ này thật nhanh, ra khỏi cùng tìm
nha đầu đó hỏi cho rõ ràng thì Hoàng đế lại lên tiếng.
“Người đầu, giam cầm con quỷ cách này, tra khảo nghiêm ngặt, niêm phong Kiêm Gia Điện, tất cả người trong cung đều không được phép ra ngoài.
Về phần Phong vương phi, ngươi hôm nay thật xứng đáng với công lao cứu giá..”
Lời vừa dứt.
Lãnh Băng Cơ đột nhiên giật mình, hoàng thượng muốn ban thưởng sao? Không đòi hỏi cao, chỉ cần tự thưởng cho nàng một chiếc áo choàng vàng hoành tráng là được.
Hoàng đế nghiêm nghị nhìn nàng nói: “Hiện tại ta sẽ không giam giữ con, nhưng để hợp tác điều tra vụ án này, ta sẽ để con tạm thời ở lại Kiêm Gia Điện này.
Cho đến khi vụ án này được làm sáng tỏ, con không được phép rời khỏi cung điện”
Sao cơ? Không có phần thưởng thì thôi, lại còn bị phạt?
“Hoàng thượng, Băng Cơ bị oan”
“Trẫm không nói con có tội, Trẫm nói để cho con ở trong cùng phối hợp điều tra” Được rồi, nó không phải là một vụ quản thúc trá hình sao?
Thật đáng tiếc, nàng vừa mới nắm được manh mối về vụ án, còn đang chuẩn bị đào sâu tận gốc rễ.Vậy mà bây giờ, bị xóa sạch mọi dấu vết, chờ tới khi nàng ra khỏi cung điện, mọi thứ sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.
Quan trọng nhất là nàng muốn ra khỏi cung điện để điều tra về nhà đầu tên Na Trát Nhất Nặc đó.
Hoàng đế vẫn chưa thẩm lấy khẩu cung của người dân vào thời điểm này, và có thể không biết chi tiết của Trác Nhất Nặc.
Lúc này nàng lại bị cô lập, vô lực, thật sự không thích hợp báo cáo nghi ngờ trong lòng theo sự thật, sau đó không nghi ngờ gì sẽ bị quy tội thông đồng lõa với người khác ám sát hoàng thượng, tôi càng thêm tội.
Có thể nói, Trác Nhất Nặc đó có thể trốn khỏi Thượng Kinh, bắt vô âm tín.
Lòng tốt này của bản thân nàng đã dùng sai chỗ rồi, vốn dĩ không muốn vì mình mà liên lụy đến nàng ta, ai ngờ nàng ta lại đi trước nàng một bước.
Có lẽ nàng ta đã nhắm đúng điểm này rồi mới dám ngang nhiên ra tay với Hoàng đế, như tát một cái thật đau vào mặt nàng.
Sau khi suy nghĩ, nàng cảm thấy rằng có thể bản thân quá đa nghi rồi, Linh bà đã bị trúng độc khi nàng ấy ở bên ngoài cung điện, và điều này mới xảy ra vừa rồi.
Nhất thời không thích hợp báo cáo, đành phải ngoan ngoãn tiếp chỉ, còn phải dối lòng cảm tạ long ân.
Trời đất, phải ở chung một mái nhà với bà bà vô lý này, ngẩng đầu không thấy cái đầu thấy, chẳng phải chỉ để hai người đầu tám ngàn trận một ngày thôi sao?
Lão Hoàng thượng có phải đang nghĩ rằng những ngày yên bình trong hậu cung của mình rất tẻ nhạt không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...