Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Ngày hôm sau, Mộ Dung Phong lập tức điểm binh điểm tướng, xuất phát đi Định Châu, lưu luyến khó bỏ trước nay chưa từng có, dặn đi dặn lại Vu phó tướng nhất định phải bảo vệ tốt Lãnh Băng Cơ, không được có bất trắc gì.
Vu phó tướng cực kỳ hâm mộ những binh lính tướng sĩ có thể đi theo hắn ra ngoài giết địch, nhìn lại bản thân chỉ có thể ở lại Vương phủ, vây xung quanh ba ngươi phụ nữ, không khỏi nhìn thân thương phận, đầy bụng ai oán.
Nghe thấy phân phó của Mộ Dung Phong, uể oải phản ứng lại, rất là xem thường sự rề rà của chủ tử nhà mình.
Lão nhân gia ngài mới là đầu sỏ gây nên cuộc tranh đấu của ba vị bà cô này, chỉ cần ngài vừa đi, sân khấu kịch của Kỳ vương phủ lập tức hủy bỏ, rất bình yên.
Hơn nữa, Vương phi nhà ngài không ức hiếp người khác thì tốt rồi, còn có thể bị người khác bắt nạt sao?
Hắn cam đoan với Mộ Dung Phong: “Vương gia ngài yên tâm, từ hôm nay trở đi, thần chính là một viên gạch trong tay của Vương phi nương nương, thấy ai không vừa mắt, thì chuyển lên mặt người đó.”
Mộ Đung Phong lúc này mới mới một bước ba lần quay đầu, lưu luyến không muốn đi.
Tử Đằng tiểu trúc.
Mặc dù nói sân khấu kịch đã tan, nhưng Lãnh Băng Nguyệt không có nhàn rỗi, Mộ Dung Phong chân trước mới vừa đi, nàng lập tức sai người đi Kim phủ.
Mộ Dung Phong không ở quý phủ, đây là một cơ hội rất tốt.
Nàng không thể để bản thân sống dưới áp chế của Cẩm Ngu, càng không thể để Lãnh Băng Cơ tra được nguồn gốc, tóm được nhược điểm của bản thân.

Làm cho ẩn nhẫn mấy ngày nay của bản thân trôi theo dòng nước.
Chỉ có diệt trừ Phương Phẩm Chi, chính mình mới có thể kê cao gối vô lo.
Kim Nhị vừa từ bên ngoài trở về, hắn đã hai ngày không về phủ, lúc vào cửa thì cẩn thận từng li từng tý, e sợ bị lão tử nhà mình bắt được, khẳng định lại bị răn dạy một trận
Vốn dĩ lúc lão Tam ở quý phủ, nhiều ít còn có thể dời đi lực chú ý của lão cha, bây giờ, người ta thăng chức rất nhanh, đã thành Phò mã gia, hắn không nên thân lập tức gánh chịu toàn bộ lửa giận của Kim thượng thư.

Nhất là thời gian này, lão tam nhà họ Kim làm cho Như Ý công chúa không hài lòng, Như Ý liền làm loạn đến quý phủ cũng gà chó không yên, tính tình của Kim thượng thư càng nóng nảy hơn nữa.
Còn chưa kịp vào cửa, người gác cổng đã gọi hắn lại, làm hắn hoảng sợ, trái tim lại đẩy lên tới cuống họng.
Người gác cổng hồi bẩm: “Vừa rồi Trắc phi nương nương của Kỳ vương phủ sai người lại đây truyền tin, mời nhị thiếu gia sau khi hồi phủ, cần phải tự mình đi Kỳ vương phủ một chuyến, có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Kim Nhị kinh ngạc chỉa chỉa cái mũi của mình: “Xác định là gọi ta?”
“Vâng, người đến đặc biệt dặn dò, là bảo ngài tự mình đến.”
Kim Nhị xem nhìn mặt trời, đây ngược lại là một cái cớ tốt, xoay người trực tiếp đi Kỳ vương phủ.
Lãnh Băng Nguyệt thấy hắn, cho hạ nhân lui xuống, câu đầu tiên mở miệng chính là: “Biểu ca, huynh đã làm hại muội khổ rồi.”
Kim Nhị một ngụm trà còn chưa uống đến miệng: “Huynh làm sao?”
“Vậy Phương Phẩm Chi là phẩm hạnh gì, chắc hẳn huynh hiểu rõ, sao còn giới thiệu hắn cho muội, cũng không nhắc nhở muội một tiếng.”
Về vụ lùm xùm giữa Phương Phẩm Chi và biểu muội nhà mình, Kim Nhị là trong lòng biết rõ, không có đồ ăn mặn mà Phương Phẩm Chi không dám ăn vụng.
“Hắn đã làm gì muội?”
Lãnh Băng Nguyệt cũng không gạt Kim Nhị: “Ngưng hương hoàn mà hắn cho muội ăn, căn bản không phải thứ gì tốt, hôm nay hại muội ngũ tạng lục phủ bị hao tổn, ngay cả thai nhi này cũng sợ không giữ được.”
“Muội có thai? Của ai?”
Lãnh Băng Nguyệt trừng mắt nhìn hắn: “Tất nhiên là của Vương gia, huynh nghĩ cái gì thế?”
Kim Nhị hơi bán tín bán nghi.
“Hôm nay tìm huynh đến, là có chính sự.


Hôm nay Phương Phẩm Chi mượn đứa nhỏ này uy hiếp muội, phải nghe lệnh của hắn, huynh nói phải làm sao bây giờ?”
“Tiểu tử này vậy mà lớn mật như vậy? Quả thực buồn cười! Biểu muội yên tâm, việc này giao cho biểu ca, nhất định phải khiến hắn ngoan ngoãn câm miệng.”
“Nhưng hôm nay còn có phiền toái lớn hơn.” Lãnh Băng Nguyệt ảo não nói: “Cẩm Ngu quận chúa đã ở hiểu lầm quan hệ giữa muội và hắn, muốn bẩm báo cho Vương gia biết.

Huynh nói phải làm sao bây giờ?”
Kim Nhị ngược lại hít một ngụm khí lạnh: “Như thế có thể thật sự rất phiền toái.”
“Ai nói không phải chứ.” Trong mắt Lãnh Băng Nguyệt hiện lên một mạt tàn nhẫn: “Hơn nữa ngày đó Lãnh Minh Nguyệt đột nhiên đến Vương phủ, đúng lúc gặp được Phương Phẩm Chi.

Lần trước đại thọ của ngoại tổ phụ, Lãnh Minh Nguyệt đúng là đã gặp qua Phương Phẩm Chi, nếu như nhận ra, vậy thì xong đời rồi, giấu đầu lòi đuôi, muội tuyệt đối không có đường sống.

Muội suy nghĩ trước sau, cảm thấy, việc này chỉ có một biện pháp, chính là rút củi dưới đáy nồi.”
“Rút củi dưới đáy nồi? Có ý gì?”
Lãnh Băng Nguyệt lạnh giọng nói từng chữ: “Chính là, khiến cho Phương Phẩm Chi vĩnh viễn biến mất.”
Kim Nhị ngây ngẩn cả người, nhìn biểu muội trước mắt, hơi xa lạ.

Kiếm Hiệp Hay

Hắn vẫn luôn biết, biểu muội này của hắn không phải người dễ đối phó, nhưng tuyệt đối không ngờ đến, nàng vậy mà tâm ngoan thủ lạt như vậy, giết một người, giống như nghiền nát một con kiến, nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.
“Giết người chính là phải đền mạng.” Kim Nhị muốn một hơi cự tuyệt, hắn sẽ không lấy tính mạng của mình đến chơi đùa như vậy.

Kim Thị bị lưu đày, giữa mình và Lãnh Băng Nguyệt, đâu phải quan hệ thân thiết bao nhiêu?
Huống chi, Phương Phẩm Chi và hắn tuy nói là bạn rượu, nhưng người hoang dã này, còn có chỗ dùng, bạc kiếm từ chỗ Lãnh Băng Nguyệt, cũng không có độc chiếm, đã cho hắn lợi ích.
“Muội biết, điều này đối với biểu ca huynh mà nói, chính là chuyện dễ như trở bàn tay.” Lãnh Băng Nguyệt hừ nhẹ: “Chính là huynh không xem ta là muội muội huynh mà thôi.”
Kim Nhị khó xử nói: “Biểu ca huynh mặc dù nói đần độn, không học vấn không nghề nghiệp, nhưng thật sự chưa trừng giết người, cái này ta cũng không dám.”
Lãnh Băng Nguyệt cắn răng: “Trách ta tin lầm huynh, xem huynh là ca ca ruột mà tín nhiệm, kết quả lại đi từng bước trong cái bẫy các ngươi bố trí, dẫn đến kết cục như ngày hôm nay.

Bây giờ không nơi nương tựa, ngay cả một người có thể giúp ta cũng không có.

Vậy chờ Cẩm Ngu đến trước mặt Vương gia tố giác ta đi, dù sao đến lúc đó lại nói ra, ngươi tên ma cô này cũng trốn không thoát liên can.”
Kim Nhị bắt đầu hối hận hôm nay đã đến đây: “Muội cho ta thời gian suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút còn không được sao? Có thể giúp muội ta sẽ hết sức giúp muội.”
Lãnh Băng Nguyệt lúc này mới bỏ qua, dùng khăn lau nước mắt: “Chờ mong huynh có thể đủ lương tâm phát hiện, nếu không muội đã thật sự cùng đường.”
Sai người đưa Kim Nhị ra phủ, Kim Nhị vừa ra khỏi cửa Vương phủ, đã ném chuyện Lãnh Băng Nguyệt năn nỉ mình ra sau đầu.

Hắn sao có thể vì một biểu muội mà để cho bản thân mạo hiểm chứ?
Quay về Kim phủ, Kim Nhị lập tức bị Kim thượng thư lôi đi thư phòng, trút xuống đầu một trận răn dạy.
Kim Nhị biết lão tử mình ghét nhất chính mình ngủ với gái lầu xanh, cho nên nói cái gì cũng không thể thừa nhận, đơn giản viện cớ đến trên người của Lãnh Băng Nguyệt, nói mình đi giúp Lãnh Băng Nguyệt làm việc.

Kim thượng thư tất nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng, mặt bình tĩnh truy cứu tận gốc.
“Nó có thể tìm con làm cái gì?”
Kim Nhị không có nghĩa khí bán đứng Lãnh Băng Nguyệt, lựa chọn đem chuyện Lãnh Băng Nguyệt nhờ mình giết người, nói cho Kim thượng thư.
“Con được phụ thân dạy bảo, mặc dù nói không nên thân, nhưng sao có thể làm loại chuyện trái pháp luật này chứ? Cho nên, con lập tức chém đinh chặt sắt cự tuyệt.”
Kim thượng thư không hé răng, im lặng một lát, mày rậm nhăn thành một cục.
“Chuyện này, chúng ta vẫn nên giúp biểu muội con một phen.”
Lúc ấy Kim Nhị thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên: “Giết người đền mạng, đây cũng không phải là đùa giỡn.”
Kim thượng thư trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ai bảo con tự mình động thủ? Chẳng lẽ không thể mượn đao giết người sao?”
Kim Nhị khái nói lắp ba: “Nhưng cô mẫu hiện tại cũng không ở trên kinh, chúng ta cần gì phải dốc hết sức lực như vậy giúp nàng không?”
“Chuyện này ngươi phải nghe vi phụ, âm thầm giúp Băng Nguyệt lần này, đây là lưu một đường lui cho nhà họ Kim chúng ta, dù sao, thế lực giữa Phong Vương gia và đại hoàng tử ngang nhau, quan hệ giữa huynh đệ con và công chúa Như Ý lại không tốt, chúng ta không thể đặt toàn bộ bảo* trên người một mình hắn.”
(*Bảo: là cách nói kính trọng để gọi gia quyến, cửa hiệu)
Có lão phụ thân nhà mình cho mình làm chỗ dựa, Kim Nhị tất nhiên không kiêng nể gì.

Huống chi, lời của lão phụ thân nhà mình nói thật sự rất có đạo lý.

Giúp Lãnh Băng Nguyệt giết Phương Phẩm Chi, Lãnh Băng Nguyệt nhất định phải phải biết tình cảm của mình, hơn nữa nàng còn có nhược điểm rơi vào trong tay mình.
Về phần Phương Phẩm Chi, chẳng qua là một bạn rượu mà thôi.
Muốn giết hắn, lại còn dấu diếm vết tích, không khó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui