Cẩm Ngu có chút nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào hai người đang cùng nhau rời đi, khóe môi không khỏi hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.
Đại Mạt âm thầm mà xuất hiện ở sau lưng của nàng ta.
Cẩm Ngu giảm thấp âm lượng xuống, nói: “Nhìn thấy rồi chứ hả?”
Đại Mạt nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Nhìn thấy rồi” “Có phải là cảm thấy, không thích hợp lắm không?” “Qủa thật là có điều không bình thường” “Người này có thân phận gì?”
Lúc trước đã nghe nói đến rồi, Lãnh Băng Nguyệt và phủ Thượng Thư đi qua đi lại khá là một thiết.
Trên phủ có một nhà đầu thường xuyên ra ra vào vào Tử Đằng tiểu trúc, nên có thể chính là nàng ta”
“Vậy thì nàng ta đến làm cái gì?
Đại Mạt lắc lắc đầu nói: “Điều này thì không biết, mỗi lần đi đến Tử Đằng tiểu trúc, Lãnh Bằng Nguyệt đều đuổi hết những người trong viện đi”
Cẩm Ngu nhìn chằm chằm về phía hai người đnag rời đi: "Xem ra, cái mắt mù như thế này vẫn có chỗ tốt, ít nhất là, một ít yêu ma quỷ quái, sẽ ở trước mắt người mà không kiêng nể gì cả, sẽ lộ ra bộ mặt thật.
Chứ không phải là Lãnh Bằng Nguyệt này không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo, thế nên mới cùng một đứa nha hoàn có giao tình nào đó không thể đưa ra ánh sáng à?”
“Nghe nói, ở bên trong rất nhiều cổng lớn, có không ít những loại nữ nhân đang làm những cái hoạt động kinh tởm, dơ dáy, đã thấy nhưng không thể trách được.”
"Trước đây chỉ từng nghe nói, chưa từng gặp qua, hôm nay vậy mà lại có thể tăng thêm kiến thức rồi.
Không thể ngờ là Lãnh Băng Nguyệt này vậy mà loại hàng sắc như thế.
Khó trách Tri Thu kia chả qua là nhà đầu thông phòng cho biểu ca mà thôi, nàng ta còn thẹn quá hóa giận, hạ độc thủ nữa.
Hôm nay cái người này cao cao gầy gầy, có chút giống với nam nhân”.
“Đúng vậy, xem cái thân ảnh đó, cả cái nhất cử nhất động kia nữa, hiển nhiên phải là một tiểu thái giảm ở trong Kiêm Gia Điện, không phải nam cũng chả phải nữ.”
Cẩm Ngu ý vị thâm trường mà cười lạnh: "Thái giám? Ta có phải là nện chiếu cố bọn họ một chút không?”
“Linh bà đã dặn dò rồi, nói mắt của quận chúa ngài vừa mới khỏi thôi, nhất định phải chú ý dưỡng thật tốt, ngàn vạn lần đừng có hành động thiếu suy nghĩ”.
Cẩm Ngu giơ tay lên, quơ quơ ở trước mặt mình: “Một Lãnh Băng Nguyệt nhỏ bé như thế, còn đáng để ta phải động tay động chân hả? Nàng ta vẫn chưa xứng.”
Đại Mạt gật gật đầu: “Linh bà còn nói, những ngày này, bà ta gặp phiền phức ở chỗ nào đó, thân mình còn chưa lo xong, cầu quận chúa cho bà ta một chỗ để dung thân”
Cẩm Ngu nhíu nhíu mày, có chút không vừa ý: “Nói với bà ta, Lãnh Băng Cơ bây giờ đang sống ở trong sơn trang, nhưng mà là cơ hội tốt ngàn năm có một lần, bảo bà ta ngàn vạn lần đừng có bỏ lỡ.
Sau khi sự việc đã thành rồi, bốn quận chúa sẽ nghĩ cách để sắp xếp cho bà ta hồi cung tránh né một thời gian.”
Đại Mạt nhẹ nhàng nói một tiếng: “Tuân lệnh”
Cẩm Ngu khẽ mỉm cười: “Vậy bây giờ ta sẽ có bổn sự đi nhìn mặt của nha đầu này một cái”
Tử Đằng tiểu trúc.
Đã đóng hết cửa sổ
Phương Phẩm Chi có chút không thể chờ đợi được nữa, chặn ngang lấy Lãnh Bằng Nguyệt mà ôm.
Lãnh Băng Nguyệt đưa tay ra ngăn lại: “Ngự y đã nói rồi, lực phủ ngũ tạng của ta đang bất ổn, thai nhi không ổn định, đang phải dưỡng thai, chàng đừng có hồ đồ.
Không thì, nếu như đứa trẻ này có sơ suất gì, thì kế hoạch của hai chúng ta đều sẽ hỏng hết cả đấy.”
Phương Phẩm Chi không cam tâm trong lòng, rất không tình nguyện mà buông tay ra: “Vậy mà nàng vừa nãy vẫn còn động thủ động cước mà câu dẫn ta hả?”
Lãnh Bằng Nguyệt đưa tay ra chết chọt vào mi tâm của hắn ta: “Gặp được nữ nhân đó, xem xem có giống như là con chó đang phát điên hay không, ánh mắt còn hận không thể dính chặt lên người nàng ta ấy, không vặn chàng thì vặn ai hả?”
“Đang ở trước mặt của Cẩm Ngu quận chúa, lá gan của chàng cũng to thật đấy.
Thật không sợ bị nhìn ra manh mối gì à? Chúng ta cũng không dễ dàng gì mà diệt trừ được Tri Thu rồi mà.
“Nàng ta ngược lại là muốn nhìn xem, thì mắt cũng phải mò mẫm được chút, đây đến cả chút ánh sáng còn không thấy được, thì có gì phải sợ chứ? Nếu mà chờ vào con mắt nàng ta thì cả đời cũng đừng mong tốt lên được, một người giống với phế vật như thế, Mộ Dung Phong sẽ cưới nàng ta mới lại.
Hôm nay gọi người đến đây, là đang có chính sự, tính tính toán toán xem những ngày sau phải hành động chuyện này như thế nào? Cũng nên có một cái điều lệ”
“Vẫn còn cần phải tính toán à? Chỉ cần nàng có thể sinh ra được một nam hai, là vị trí Trắc phi sẽ là của nàng được chín phần mười rồi, tương lai không chừng còn có hy vọng có thể tăng lên một tầng đấy, không đúng, phải hai tầng cơ, ngồi ở cại vị trí cao nhất”
“Nhưng nếu là nữ hài thì sao?” Lãnh Bằng Nguyệt hỏi: “Kế sắc như nhau thì cũng chỉ có thể thành công được một lần, Mộ Dung Phong là quả quyết sẽ không đụng đến ta nữa rồi.”
“Chỉ có thể là nam hai!” Phương Phẩm Chi chắc như đóng đinh nói: “Gia dụ không phải, thì liền treo đầu dê bán thịt chó, đem con bé đổi đi.
Đợi đến khi người đặc bảy tám tháng, ta sẽ chú ý sớm tìm cho nàng thai phụ của nhà người ta, hứa sẽ dùng số tiền lớn, đợi đứa trẻ vừa ra đời, liền trộm long đối phương, thần không biết quỷ không hay”
"Gan của chàng cũng lớn thật đấy” Lãnh Băng Nguyệt có chút líu lưỡi.
“Dù sao cũng đều khôn phải là con của Phong Vương gia hắn ta, đổi thành ai không phải đều như nhau hay sao?” Phương Phẩm Chị hời hợt mà nói.
Lãnh Băng Nguyệt cũng hiểu rõ, cái đạo lí đã mở ra rồi thì không quay đầu lại được này, nàng ta đã bị ép lên Lương Sơn rồi, Ỗkhông còn đường lui nào nữa.
Nàng ta không thể không gật đầu: "Vậy chàng nhanh chóng tính toán, dự bị trước sách lược vẹn toàn đi.
Còn nữa, cái Ngưng Hương Đan mà chàng thường đem theo bên mình đâu rồi?”
“Không phải đã nói với nàng rồi hay sao, bây giờ nàng đang mang thai, Ngưng Hương Đan tốt nhất đừng có mà uống nữa.”
“Nhưng mà cách một khoảng thời gian này không uống, trong lòng luôn bực bội, khó chịu, không thể chờ đợi được mà muốn nó” Lãnh Băng Nguyệt lấy mặt đụng đụng đến trước mặt hắn ta: “Chàng nhìn này, màu da của ta hôm nay không có được như hôm trước nữa rồi, hơn nữa trên mặt hình như cũng có lốm đốm nốt phát ban này”
Phương Phẩm Chi nhìn chằm chú lên phía trước, trên mặt của Lãnh Bằng Nguyệt, nhất là ở gần vị trí chỗ cóp mũi, quả thật đã mọc lên mấy cái mụn đen nho nhỏ, tuy là nói màu sắc không nổi bật, không thể thật sự nhìn thấy được, nhưng mà nếu nhìn chăm chủ một lúc, thì vẫn có thể thấy được dấu vết.
Đây rõ ràng là di chứng của việc ngừng sử dụng Ngưng Hương Đan.
Hắn ta không dám nói lời thật lòng, thuận miệng mà nói qua loa: “Những nữ nhân mà đang mang thai không phải đều phát ban một khoảng thời gian sao, đây là điều bình thường mà”
Nhưng mà ta không muốn, vốn dĩ Mộ Dung Phong đã hờ hững lạnh lẽo với ta rồi, nếu như chàng ấy trở về, lại nhìn thấy một mặt đều vết ban của ta, xấu xí không chịu nổi, lại càng muốn vứt bỏ ta thì sao?”
“Nàng đối với hắn ta không lẽ vẫn còn chút tơ tưởng hả?”
“Chàng đừng vội ra sức khước từ như thế, ta đã đưa cho chàng nhiều tiền bạc để người tiêu xài hoang phí như vậy rồi, hôm nay tình hình căng thẳng, tìm chàng muốn uống một chút Ngưng Hương Đan, chàng lại có tính keo kiệt như thế à” Lãnh Bằng Nguyệt không vừa ý nói.
Phương Phẩm Chi không thể không nói ra những lời thật lòng: “Là thuốc có ba phần độc, bây giờ nàng còn đang mang thai nữa, cái Ngưng Hương Đan này nếu được thì ăn ít đi.”
Lãnh Băng Nguyệt bình tĩnh mà nhìn qua hắn ta: “Có phải là những đan dược bình thường chàng cho Tri Thu ăn, cũng có độc có phải không?”
Phương Phẩm Chi cười có chút chột dạ: "Sao có thể như thế được? Ta có thể hại nàng được sao?”
Lãnh Băng Nguyệt nhớ đến ngự y ở trong cung chẩn đoán bệnh cho mình, lục phủ ngũ tạng bị hư tổn, nếu không phải là do Ngưng Hương Đan này, thì còn có thể có nguyên nhân gì khác nữa chứ?
Nam nhân này, hại chính mình không nhé!
Hai người đang tự mình có những ý nghĩa xấu trong đầu, bên ngoài viện có người nói chuyện, Triệu ma mà cuống quít đi ra nghênh đón.
“Hôm nay Huệ Phi nương nương ở trong cung bảo cung nhân đưa tới cho Trắc phi một hộp cơm, đều là những món sở trường của ngự y trong cung, nhất là vô cùng bổ dưỡng”.
Sau khi Lãnh Băng Nguyệt có thai, không được mấy ngày, ban thưởng của Huệ Phi nương nương cứ liên tiếp được đưa tặng vào trong phủ, phần lớn là nguyên liệu nấu ăn bổ dưỡng và các loại thuốc bổ đắt đỏ như là sâm và tổ yến, hiển nhiên là đối với đứa trẻ này vô cùng chờ đợi.
Mà đến cả Lãnh Băng Cơ những ngày này cũng không có nhận được loại đãi ngộ tốt như thế này.
“Tay nghề cũng thật không tồi, chỉ là có chút mặn, nếu như có rượu thì tốt hơn”
Lãnh Băng Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn ta: “Bây giờ ta đang có thai, nếu như muốn có rượu uống, chẳng phải sẽ làm cho người khác nghi ngờ à? Ngươi liền thấu tình hợp lí chút đi, uống vài chén trà đi”.
Bưng ấm trà đi ra ngoài, phân phó Triệu ma ma đi bưng thêm một ấm trà nữa trở lại, Phương Phẩm Chị liền cầm bình trà, một chút đã phong tảo tàn vân, anh vô cùng sạch sẽ.
Sau khi ăn uống no nê đủ đầy rồi, ngồi thêm một chút, uống ít nước, thì liền có chút mắc tiểu, muốn đi đến nhà vệ sinh..