Sau đó, Lãnh Băng Cơ cũng không nói thêm gì nữa, hết sức chuyên tâm mà ăn con thỏ ở trong tay.
Trước đó động tác của nàng cũng chưa bao giờ ưu nhã, dùng con dao phẫu thuật sáng như tuyết ở trong tay, đem từng cái xương cốt của con thỏ cạo đến mức không còn gì cả, sau đó chỉnh chỉnh tề tề mà đặt ở một bên.
Rõ ràng là nhạt như nước ốc, thế mà lại cứ cậy mạnh, làm ra cái bộ dạng như kiểu ngon lắm, tựa hồ như là dửng dưng chẳng hề để ý.
Mộ Dung Phong đã đói bụng cả một ngày trời rồi, an vị mà ngồi bên cạnh nàng, một cậu cũng không nói.
Nhìn về phía nàng với trái tim tổn thương và chua xót, khó khăn mà nuốt xuống, rồi lại quật cường gây dựng vẻ ngoài mạnh mẽ không chịu khuất phục.
Hầu hết của hắn hoạt động một cách khó khăn, nuốt xuống vị chua chua trào ra hết lần này đến lần khác, ngoại trừ đau khổ, thì chính là bất lực.
Cho đến tận khi Lãnh Bằng Cơ ăn no rồi, dùng nước suối cẩn thận rửa sạch tay và mặt, quay người trở về sơn trang, “phanh” một tiếng đóng cửa căn phòng lại.
Mộ Dung Phong liền canh giữ ở trước cửa của nàng, dựa lưng vào cánh cửa, từ từ nhắm mắt lại, ở trong núi bắt đầu khởi động hàn khí, mái tóc và lông mi rậm rạp bị sương sớm làm cho ướt nhẹp, giống như được điêu khắc vậy.
mãi cho đến sáng sớm, vừa
mới thức dậy, một thân cô đơn rơi xuống trận đấu, cưỡi ngựa để quay về quân doanh.
Lãnh Băng Cơ nghe được tiếng bước chân ngựa đi xa của hắn thì mới xoay người một cái rồi ôm chắn nên ngủ tiếp.
Nàng không có trở về Vương phủ, chính ra ở tại sơn trang này một khoảng thời gian nàng cũng không nghĩ việc đi tới nơi khác nữa.
Người khác cãi nhau thì có thể trở về nhà nương, còn nàng, đến cả nhà nương cũng không trở về được nữa rồi, lại có chút không nỡ.
Trong đêm, Mộ Dung Phong lại vòng về một đoạn đường xa, từ quân danh nhanh chóng trở về.
Lãnh Băng Cơ đã ngủ rồi, lại lần nữa cho hắn ở bên ngoài.
Hắn ngủ lại ở căn phòng bên cạnh, ngày thứ hai vẫn như cũ thức dậy rất sớm, đứng lặng cả nửa ngày ở trước cửa của Lãnh Băng Cơ, cũng chỉ để lại một câu nói.
“Trần tẩu nói nàng tối hôm qua ăn rất ít, ta không phiền nàng nữa, nhưng nàng cũng phải phải chú ý giữ gìn sức khỏe cho chính bản thân mình thật tốt”.
Rồi lại sau đó nữa, Duệ Vương phi cũng tìm tới tận cửa, liền chế giễu mang theo chút tố khổ, đổ xuống tất cả mà mắng nàng một hồi.
Lãnh Tướng nói: “Sao con lại có cái tính nóng này giống y hệt nương của người vậy? Nam nhân ba thê bảy thiếp không phải là chuyện đương nhiên cần có à? Sao lại có thể để một mình con độc chiếm được, một chút cũng không thể cho người khác sao? Càng đừng nói là, là người đó còn là thân muội muội của con nữa”.
Lão Thái Quân nói: “Chúng ta đều là những người từng trải, ai cũng từng có một loại phần cốt yếu không đúng lắm ở trong lòng, qua được thì sẽ ổn thôi.Chí khí của con như vậy, không thể nghi ngờ gì chắc chắn là muốn đầy Phong nhi vào vòng tay của người khác, dù sao thì, làm gì có nam nhân nào có thể kiên nhẫn dụ dỗ người lâu như thế cơ chứ?”
Duệ Vương phi nói: “Nam nhân kiểu đó chả là cái gì cả, cũng xem xem người coi trọng hắn ta như thế nào đi.
Người chạy đến góc này góc kia rồi lại bực bội, trong phủ thì nuôi thêm hai con hồ ly tinh ăn sung mặc sướng, ngươi cứ không để ý như vậy à? Thừa dịp Tam ca bây giờ đây còn có lòng mắc nợ đối với người, nhanh chóng nói điều kiện với huynh ấy đi! Để cho huynh ấy bảo đầm với người”
Lãnh Băng Cơ một lời phản bác cũng hoàn toàn không có.
Nàng hiểu rằng, ở cái niên đại này, trong tiềm thức của mọi người, hành của bản thân là đuối lý, làm cho người khác cảm thấy khó có thể lí giải được.
Nàng chính là điển hình của những nữ nhân.
ghen tuông, không biết phân biệt phải trái, không còn thuốc chữ.
Bản thân nói cái gì thì đều là sai hết, chỉ có mỗi Lãnh Thanh Hạc không có miễn cưỡng nàng, chỉ là để cho Thanh Họa ở lại, giải sầu cùng với nàng, một tấc cũng không rời mà trông coi, sợ rằng nàng nghĩ không thông.
Thanh Hóa còn không cả hiểu chuyện tình yêu nam nữ, thường xuyên đáng thương mà nhìn về phía nàng, giống như là muốn một tiểu nãi miêu bị vứt bỏ vậy, nhìn thấy Lãnh Thanh Họa mà đau lòng.
Kỳ vương phủ.
Vì Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ đều không có ở trong phủ, thế nên Lãnh Băng Nguyệt liền biến thành nữ chủ nhân của nơi này.
Nàng ta lại giống như trước đây xuân phong đắc ý, ngạo mạn mà nhìn xuống mỗi người ở trong phủ, bao gồm cả Cẩm Ngu.
Nhớ đến lúc đầu, Cẩm Ngu mượn vào hai mắt mù, cho nàng ta chịu phải không ít thứ, mà đến hôm nay nhớ đến mới cảm thấy thật nghẹn khuất.
Bây giờ, rốt cuộc cũng mở mày mở mặt.
Nhất là khi nàng ta nghe nói đến sự việc của Linh bà, biết được đôi mắt của Cẩm Ngu chậm trễ không thể nào mà khỏi hẳn, chính là do sự quấy phá của Linh bà ở sau lưng, không có liên quan lớn lắm tới bản thân, nói chuyện lại càng thêm không kiêng nể gì cả.
Kỳ vương phủ tất cả đều có nơi lớn như thế, oan gia ngõ hẹp, hai người cũng không thể tránh khỏi việc gặp mặt.
Cẩm Ngu ở trong sân ngồi phơi nắng, Đại Mạt không có ở trước mặt hầu hạ.
Lãnh Băng Nguyệt vênh váo tự đắc mà hét lớn qua đó: " y, Cẩm Ngu quận chúa sao lại vẫn còn ở trong phủ thế này? Mắt của ngươi không phải không có liên quan gì đến ta sao, sao vẫnMười mà không chịu đi vậy?”
Cẩm Ngu không có lên tiếng, giống như là không nghe thấy gì cả.
“Xem ra, thính lực của Cẩm Ngu quận chúa hình như cũng không tốt lắm nhỉ? Ngươi không phải là bị hỏng tại thôi hả?”
Cẩm Ngu hơi hơi đưa ra khóe môi cầu dẫn: “Mặc dù mắt của ta thì không có liên quan gì đến người, nhưng mà ta từ trong đình hóng gió mà bị đẩy xuống dưới thì không có quan hệ đến ngươi sao?”
"Vậy cũng không phải chính xác, dù sao thì lúc đó Linh bà cũng ở đây mà, ai mà biết được bà ta đã làm ra cái loại trận pháp gì chứ? Tục ngữ có nói rồi, thiện ác có báo, quả thật như thế.
Chủ tớ hai người các ngươi cấu kết với nhau làm ra chuyện xấu, lần trước ở trước mặt nhiều người như thế mà lại bỡn cợt ta, lần này tự bản thang ngươi cũng không may gặp bảo ứng rồi nhỉ?”
Cẩm Ngu cười lạnh một cái: “Ngươi khiến cho ta hiểu ra một từ, thế nào chính là tiểu nhân đắc chí”.
Lãnh Băng Nguyệt đắc ý cười cười: “Đúng vậy, chính là cái từ này, dùng rất chuẩn đấy.
Ta chính là tiểu nhân, thế nhưng trời trên cao lại chiếu cố ta mà, ta có cốt nhục của Phong Vương gia.
Nếu như mà người tức giận, vậy thì cũng thừa lúc đêm mưa đi đến trước mặt của Phong Vương gia mà yêu thương nhung nhớ đi, xem xem là Phong Vương gia có đụng đến người người hay không?”
“Ai mà biết được người đã sử dụng thủ đoạn gì với Vương gia chứ? Nếu không thì Vương gia làm sao có thể coi trọng người được” Cẩm Ngu có chút thẹn quá hóa giận mà nói.
Nhưng mà người đừng có quên, ta thế nhưng lại là Vương gia đình thân đến Tướng phủ cầu hôn để đưa vào cửa đấy, đây chính là duyên phận, người mặc dù là bạn thanh mai trúc mã của Vương gia, sớm chiều gặp mặt nhau thì có sao chứ? Không nhìn trúng thì chính là không nhìn trúng thôi”.
Hai người người ta qua lại, nói móc lẫn nhau, đối chọi gay gắt.
Cứ một lúc như thế, ai cũng không nghe ai hết.
Hai mắt của Cẩm Ngu ngây ngốc mà nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ hừ một tiếng rồi mói: “Biểu ca sống ở trong cái trạch tử khác không muốn quay về, chắc hẳn Lãnh Trắc phi ở một mình cũng nước mắt lưng tròng, tràn đầy thê lương, gian nan vô cùng.
Cũng không cần ở chỗ này nói với ta mấy lời châm chọc đâu, cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi.”
Lãnh Băng Nguyệt tự chóp mũi khinh thường mà hừ một tiếng, quay mặt đi trở về, lúc này Phương Phẩm Chi trốn ở đằng sau dàn hoa, nhướn cổ lên mà nhìn về phía Cẩm Ngu ở bên này, hơn nữa ôm ngực nàng ta lên xoay vòng vòng hai vòng.
Lãnh Băng Nguyệt nhìn nhìn, biết được sắc tâm của hắn ta nổi lên, tiến lên phía trước nhéo vào cánh tay của Phương Phẩm Chỉ một cái, rồi nhỏ giọng mắng một tiếng: "Chết cái tật!”
Phương Phẩm Chi bị nhéo đau, nhe răng trợn mắt, nhưng cũng không dám phát ra tiếng, ngó nghiêng trái phải đều không có người, lại biết được mắt của Cẩm Ngu không nhìn thấy được, liền không kiêng nể gì cả mà đặt tay lên hông Lãnh Băng Nguyệt sờ sang một cái, thấp giọng trêu chọc.
Lãnh Băng Nguyệt kiêng kị mà xoay đầu nhìn về phía Cẩm Ngu ở sau lưng, rồi hướng về phía phong tình vận chung của Phương Phẩm Chi mà xoay xoay eo, sau đó một trước một sau trở về Tử Đằng tiểu trúc.
Con mắt sáng ngời của Cẩm Ngu di chuyển, trong nháy mắt vậy mà giống như có ánh sáng lóng lánh, làm gì có như cái ánh mắt ngốc nghếch lúc này nữa?.