Trở lại Kỳ vương phủ, Mộ Dung Phong vẫn không nói gì, chỉ phân phó hạ nhân: “Đưa Trắc phi của các ngươi quay về Tử Đẳng tiểu trúc nghỉ ngơi”.
Sau đó cũng không quay đầu lại đi tới thư phòng, cũng không liếc mắt nhìn Lãnh Băng Nguyệt.
Tới tận khi sắc trời sắp tới hoàng hôn, người làm trong phủ đến đây bẩm báo, nói Tề Cảnh Vân cầu kiến.
Tay Mộ Dung Phong cầm bút ngừng lại, cũng không ngẩng đầu lên: “Mời hẳn vào” Vừa dứt lời, Tề Cảnh Vân đã đến cửa, trong tay mang theo hai con thỏ rừng đầm đìa màu ném cho thị vệ phụ trách thông báo.
“Thưởng cho các ngươi bữa ăn ngon”.
Thị vệ biết vị này rất bình dị gần gũi, nhận lấy, cảm ơn phần thưởng rồi lui xuống.
Mộ Dung Phong vẩy mực múa bút trong tay, cổ tay nâng lên, giơ bút lên.
Tuyết trắng trên giấy Tuyên Thành, một chữ “Tính” mạnh mẽ mà mềm mại, cứng cáp hữu lực.
“Nếu tâm không tính, dù cho người mài cùn ngòi bút cũng vô dụng” Tề Cảnh Vân cà lơ phất phơ đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn, vừa nghiêng đầu quan sát chữ của hắn vừa nói lời châm chọc.
Mộ Dung Phong không vui liếc mắt nhìn hắn: “Có chuyện gì, nói xong đi nhanh lên, phiền lòng”
Tề Cảnh Vân "tấm tắc” nói: “Đệ cho rằng biểu tẩu mất tích, biểu ca sẽ gấp đến mức như ngồi trên lửa, một mình đi lên kinh thành náo loạn.
Ai biết, vậy mà lại bình tĩnh như vậy, vẫn còn có tâm tình ở chỗ này viết chữ.
Vậy để không có chuyện gì, cáo từ”
"Ai nói ta không nóng nảy” Mộ Dung Phong nâng tay ném bút lông trong tay ra ngoài, trên mặt đất hiện lên một vũng mực đen: “Thế nhưng muốn bản vương thỏa hiệp càng không làm được.”
Tề Cảnh Vân vừa mới xoay người muốn đi, quay mặt lại, kinh ngạc nháy nháy mắt: “Chuyện gì? Nạp thiếp sao? Vẫn luôn cho rằng huynh sẽ đắc đạo thành tiền, không nghĩ tới vậy mà cũng không ngoại lệ, tội nghiệp cho nam tử si tình nữ tử bạc tình”
Mộ Dung Phong khẽ hừ một tiếng: “Bản vương còn chưa đủ với nàng sao?”
“Được rồi, tuy rằng trước đây biểu ca huynh có một số việc rất quá phận, thế nhưng trong mắt của đệ, huynh và biểu tẩu giờ đây tâm đầu ý hợp, phu thê mẫu mực, nghĩ đến huynh sẽ một mực chung thủy”.
“Vậy nàng còn có gì không thỏa mãn sao? Trước đây lúc thú Băng Nguyệt vào cửa thì muốn sống muốn chết uy hiếp bản vương, bây giờ Bằng Nguyệt có thai lại rời nhà trốn đi chỉ vì khiến bản vương thỏa hiệp với nàng.
Mẫu phi ta nói đúng, khắp nơi đều có người tam thê tứ thiếp, làm thê tử thì phải suy nghĩ cho trượng phu, nếu không chẳng phải là ghen tị, lòng dạ hẹp hòi sao? Nàng không thể đứng trong trường hợp của bản vương mà suy nghĩ một chút sao?”
Tề Cảnh Vân sờ mũi một cái: “Theo lời của biểu tẩu mà nói, huynh đây là trích lời của tra nam điển hình.
Biểu tẩu chính là nhân vật ngàn dặm mới tìm được một như vậy, huynh không quý trọng thì cũng thôi, lại còn coi nàng là phiền toái?”
Mộ Dung Phong cầm bức chữ trên bàn mời vừa viết xong, nắm thật chặt, sau đó cuộn lại trong tay: “Đừa đủ rồi, nghĩ thông suốt thì tự mình trở lại.
Nếu không, bản vương thật đúng rơi vào bẫy của nàng, làm ầm ĩ gây xôn xao dư luận như lần trước sao? Bản vương có còn muốn mặt mũi nữa hay không?”
“Rơi vào bẫy gì?”
Mộ Dung Phong hừ lạnh một tiếng: “Tạo hiện tượng giả tạo bị Phi Ưng Vệ bắt đi, coi bản vương không nhìn ra sao? Phi Ưng Vệ luôn luôn làm việc kín đáo cẩn thận, làm sao có thể ban ngày ban mặt công khai xuất hiện ở trên quan đạo? Không phải là cố ý để cho phu xe kia thấy, sau đó bẩm báo cho ta sao? Lần mất tích trước lời đồn bay đầy trời, khiến bản vương mất hết mặt mũi”
“Biểu ca vậy mà cũng biết Phi Ưng Vệ?”.
Mộ Dung Phong không muốn nhiều lời: "Đệ nói xem đệ tới làm cái gì? Làm thuyết khách à?”
Tề Cảnh Vân lại xoa xoa mũi: “Thực ra, Phi Ưng Vệ kia không phải ai khác mà chính là đệ”
Mộ Dung Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên, híp mắt: “Đệ là người của Phi Ưng Vệ?
"Không phải, đương nhiên không phải!” Tề Cảnh Vân không ngừng vội vàng phủ nhận: “Chỉ là để thấy được mặt nạ Phi Ưng Vệ từ chỗ biểu tẩu, cảm thấy rất oai phong, nên sai người cũng bắt chước hình dạng chế tạo một cái.
Hôm nay đúng dịp gặp biểu tẩu, một người thất hồn lạc phách, liền muốn trêu đùa nàng một chút.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó nàng đúng lúc nổi nóng, độ suýt nữa đã giao cái mạng nhỏ này!” Mộ Dung Phong lại hừ một tiếng: “Vậy nàng đâu?"
“Chúng ta vừa mới săn thú trở về”.
"Săn thú? Rất có nhã hứng” Mộ Dung Phong châm chọc cong khóe môi, lạnh lùng trừng mắt Tề Cảnh Vân.
“Cùng biểu tấu trút giận nha! Nếu không, nàng một bụng tức giận, sợ rằng sẽ giết người phóng hỏa.
Nếu như ngươi dám xuất hiện bên cạnh nàng, ta đảm bảo, nàng lập tức giơ tay chém xuống, coi kẻ câu tam đáp tứ người như đồ chơi mà bẻ răng rắc.”
Khóe môi Mộ Dung Phong giật giật: “Hiện tại thế nào? Hết giận?”
"Ôm thỏ đi"
“Đi đâu?” Mộ Dung Phong có chút sốt ruột.
“Chỗ ngươi kim ốc tàng kiều”
Vừa dứt lời, trước mặt đã không có hình bóng của Mộ Dung Phong.
Tề Cảnh Vân lắc đầu cười cười: “Huynh cứ mạnh miệng đi! Tự mình đánh mặt thật vang!”
Mộ Dung Phong hùng hùng hổ hổ tới sơn trang.
Nàng không phải nên thương tâm gần chết mà ngồi ở trên núi đá, ôm thỏ, ngắm nhìn dãy núi, buồn bã thần thương, mất hồn một mình sao?
Làm sao vậy mà ngồi nướng? Thật là một nữ nhân thủ đoạn độc ác.
Cơn tức nên biến mất rồi chứ?
Phụ nhân kia trước thấy được hắn, vừa định quỳ xuống thỉnh an, Mộ Dung Phong giơ tay lên ngăn lại.
Nàng lập tức thu hồi tầm mắt.
Lãnh Băng Cơ vẫn chưa phát hiện, còn đang nói thầm: “Muối ăn, hồ tiêu, hạt vừng, tất cả đều có, còn thiếu chút bột thì là và bột ớt.
Trần tẩu, tẩu xem chắc đã chín rồi chứ? Bụng của ta đã sớm xẹp lép”.
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng đi tới, ngồi xổm xuống sau lưng nàng, sau đó vươn cánh tay ôm nàng.
Tay Lãnh Băng Cơ run một cái, thỏ “phù phù” rơi vào trong đống lửa, văng lên rất nhiều đốm lửa nhỏ.
Lãnh Băng Cơ lập tức giận dữ: “Con mẹ nó ngươi tới chỗ lão nương phát điên cái gì? Cút!” Trần tẩu vừa mới quay người qua một bên bị dọa một cái giật mình, cúi đầu rụt cổ lại, nhanh chóng chạy xa.
Mộ Dung Phong không buông tay, giọng nói khàn khàn: “Băng Cơ, xin lỗi!” Lãnh Băng Cơ lạnh lùng nói: “Lấy cái tay bẩn thỉu của ngươi ra, đừng cản trở ta ăn thịt”
Mộ Dung Phong tự nhủ nói: “Đêm đó chỉ là một điều ngoài ý muốn”.
Lãnh Băng Cơ không chút do dự cúi đầu, cắn một cái trên cánh tay Mộ Dung Phong, tàn nhẫn cắn xuống giống như con kên kên đói bụng bao nhiêu ngày, muốn xé rách một miếng thịt của hắn ra..