Mộ Dung Phong đặt cái bát trong tay xuống, quan tâm giúp Lãnh Băng Cơ đắp kín chắn: “Ta đi một chút sẽ trở lại, nàng tự mình nghỉ ngơi trước đi”
Lãnh Băng Cơ có chút không yên tâm: “Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Mộ Dung Phong không muốn khiến cho nàng bận tâm vì thế hời hợt nói: “Ta phải đi xử lý một ít chuyện trong quân doanh, nàng không cần quan tâm đầu”
Nói xong xoay người bước nhanh đi ra ngoài, không biết Vụ phó tướng hạ thấp giọng bẩm báo cái gì.
Lãnh Băng Cơ đứng dậy đi từ trong phòng ra, Mộ Dung Phong mang Vụ phó tướng thẳng một đường ra khỏi Triều Thiên Khuyết, bước đi có chút dồn dập.
Mộ Dung Phong đi suốt đêm không về.
Mãi đến gần trưa ngày thứ hai cũng không thấy bóng dáng đầu.
Điều này khiến cho Lãnh Bằng Cơ có chút lo âu.
Cô có chút lo lắng không biết trong quân doanh có xảy ra chuyện gì hay không.
Mỗi này hắn ta đều hận mình sao không có ba đầu sáu tay, có nhiều chuyện quân vụ cần xử lý như vậy mà mình có đem những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể ở nhà đến làm phiền hắn thì thật sự có chút không nói lý rồi.
Thử đi hỏi Vụ phó tướng, Vụ phó tướng đang khoách lác cùng một đám cô nương cùng tiểu tức phụ đến mức nước miếng văng tung tóe.
Đang kể đến chuyện ban đầu Mộ Dung Phong dùng mọi cách để cho hắn tinh thần sa sút ở lại trong Vương phủ hiện tại thì quả thật là như cá gặp nước.
Hắn nắm lấy cánh tay của một tiểu nha hoàn, nghiêm trang khoác lác: “Cánh tay nàng mềm mại chặt nịch nhu nhược không xương, đường tiền tài vừa sâu vừa dài lại còn có tướng Vượng phu.
Chỉ tiếc rằng đường sinh mệnh sao lại xấu đến như vậy? Đường này thật sự không tốt, phải trải qua một hồi đại kiếp.
Không bằng như vậy đi, lát nữa người đến viện của ta chờ ta, ta tìm cách phá giải cho..”
(tướng vượng phu: là một loại tướng số người có tướng này có khả năng giúp trượng phu thăng tiến trong công việc.)
Phá giải? Vừa nghe thấy hai từ đó thì tâm nàng liền cảnh báo không ổn.
Lãnh Bằng Cơ cảm thấy cách ngày hắn trở nên hoàn toàn xấu xa không còn bao xa nữa.
Quả thật hoàn cảnh cùng cám dỗ có thể thay đổi một người.
Nàng ho nhẹ một tiếng giọng điệu trúc trắc hỏi: “Người nhận bổng lộc của Vương phủ vậy mà mỗi này lại nhàn hạ như vậy sao?”
Vụ phó tướng rục cổ lại vừa quay mặt qua đã thấy nàng thì nhất thời chỉ biết cười đùa cợt nhã: “Giúp các nàng xu cát tị hung* cũng không phải là thuộc vào phạm vị bảo vệ Vương phủ sao?”
(Xu cát tị hung: kéo may mắn đến tránh xui xẻo đi.)
“Không nghĩ tới người lại hiểu được những thứ huyền môn phương thuật này.
Xem ra trách nhiệm điều tra Linh bà nặng nề này giao cho ngươi là vô cùng thích hợp, người cùng nhiệm vụ lần này quả thật rất thích hợp”
“Có thể gương mặt chúng ta không xứng đội.
Ngũ hành của ta thiếu á, ngũ hành của nàng lại thiếu đức.
Hai thứ này tương khắc với nhau”
Một đám nha hoàn bà tử cúi đầu nén cười, sau khi thỉnh an thì lập tức rất biết điều mà trốn hết.
Lãnh Băng Cơ tức giận đất trừng hắn một cái: “Công phu thì không thấy tiến bộ, miệng lưỡi lại càng ngày càng lưu loát.
Vương gia nhà ngươi đâu? Tại sao ngươi không đi theo hắn? Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?”
Lãnh Bằng Cơ không trì hoãn dù chỉ một chút.
Nàng lập tức quay trở về Triều Thiên Khuyết hỏi thẳng tiểu nhị đứng trước cửa: “Có phải có tin tức của Linh bà hay không?”
Tiểu nhị lắc đầu: “Vị giáo chủ thần bí nhất Phi Ưng Vệ cuối cùng cũng đã hiện thân”
Nhất thời Lãnh Băng Cơ có chút kích động: “Có thể nhìn rõ tướng mạo không? Biết được là ai không?”
Tiểu nhi lắc đầu một cái nói: “Toàn thân đều mặc đồ đen, trên mặt còn mang theo mặt nạ chế tạo bằng vàng của Phi Ưng Dạ vì thế không thấy rõ tướng mạo.
Chỉ thấy được vóc người cao gầy cân xứng, bộ dạng cũng không tệ.
Là một nam nhân khoảng tầm niên thiếu”
“Vậy có tìm được đầu mối nào mới không? Hắn tới am ni cô làm gì? Chẳng lẽ còn có chuyện cơ mật nào đó còn quan trong hơn?”.
“Còn nhớ lúc trước đã từng bẩm báo với Vương phi nương nương ngài rằng hồi mùa xuân.
trong am ni cô kia có một nữ ni cô mới vào không? Thân phận của nàng có chút không đơn giản.
Vẫn luôn an núp trong bóng tối điều tra động tỉnh của am ni cô.
Lãnh Băng Cơ gật đầu.
Nàng còn nhớ chuyện này.
“Thân phận nàng ta bib ại lộ.
Hôm qua bị người của em ni cô bắt sống sau đó thì kinh động đến vị giáo chủ mang mặt nạ bàng vàng kia.
Hắn ta đích thân chạy tới tra hỏi”
Trong lòng Lãnh Băng Cơ cả kinh: “Lai lịch của nàng ta là gì? Thân phận những người của chúng ta đã bị bại lộ hay chưa?”
Tiểu nhị lắc đầu: “Người của ta đều là khách hành hương, không thể một mực ở am ni cô không đi được chỉ sợ sẽ khiến đối phương nghi ngờ.
Cho nên, ở giữa đã đổi hai người thay ca, mỗi lần thay ca đều lấy thân phận khách hành hương khác nhau cho nên nữ ni cô kia cũng không biết được thân phận của chúng ta”
Lúc này Lãnh Băng Cơ mới yên lòng.
“Phi Ưng Vệ đã thẩm tra ra kết quả gì?”
“Võ công của tên giáo chủ mang mặt nạ bằng vàng kia cũng không tệ, thân thủ bất phàm cho nên người của không dám tiến lại gần nghe lén chỉ có thể đứng từ xa nghe được hắn đã từng nhắc đến tục danh của Phong Vương gia.
Chẳng qua cũng chỉ là loáng thoáng nghe được nên cũng không thể biết được chuyện này có liên quan gì đến Phong Vương gia”
Mộ Dung Phong?
Lãnh Băng Cơ nhớ tới, ngày hôm qua Mộ Dung Phong lấy được tin tức thì vội vã rời đi.
Hắn đường đường là chiến thần Vương gia thì có liên quan gì tới một cái am ni cô bị bọt hoang?
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ nữ ni cô kia không nhịn được tra khảo nên mới nói thẳng ra hết toàn bộ nhằm tìm lý do thoái thoát sao? Nói ra hết tất cả luôn sao?”
“Không giống” Tiểu nhị lại lắc đầu thêm một cái: “Bởi vì, nữ ni cô kia thừa dịp giáo chủ không kịp đề phòng đã nhào tới tùy tùng đứng bên cạnh giành lấy kiếm hắn ta đâm thẳng vào lồng ngực mình chết tại chỗ”
Còn thật có khí tiết.
Lãnh Bằng Cơ cau mày lại: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó giáo chủ kia liền lập tức rời đi.
Lúc hắn sắp đi còn hạ lệnh ngược lại người của chúng ta nghe được một cách rõ ràng.
Hắn nói, chỉ sợ cái am ni cô này đã bị người của quan phủ theo dõi cho nên sau khi rời khỏi đây thì xóa hết dấu vết đi.
Bảo am chủ am ni cô kia giải quyết cho thật tốt, những người không thể tin tưởng nên diệt khẩu liền diệt khẩu.
Cho nên, chưởng quỹ vội vàng bảo ta đến xin phép nương nương hay là cho người chúng ta cài trong miếu rút lui đi?”
Chẳng lẽ nữ am ni kia là người của quan phủ? Triều đình đã đã sớm chú ý sự tồn tại của Phi Ưng Vệ sao? Mà Phi Ưng Vệ lại từng có quan hệ qua lại với người của quân doanh.
Trong lòng Mộ Dung Phong biết rõ, hắn cùng Phi Ưng Vệ có liên quan gì với nhau?
Tại sao Mộ Dung Phong lại không muốn để cho mình biết?
Nhưng mà Lãnh Băng Cơ cũng chỉ suy nghĩ vậy thôi: “Ngươi nói cho chương quỹ, nếu như thấy người của chúng ta lưu lại sẽ gặp phải nguy hiểm vậy thì rút lui đi.
Nhưng mà nếu như nơi này chính là căn cứ điểm của Phi Ưng Vệ vậy thì ta tin rằng nơi này đã có từ rất lâu rồi.
Trong lúc hắn ta vội vàng thay đổi căn cứ thì không thể nào chu toàn mọi mặt cho nên tốt nhất là cứ cho người ở lại chú ý bên đó.
Lỡ đầu còn có thể biết được vài chuyện thì sao?”
Tiểu nhị gật đầu, thu dọn hộp đựng thức ăn liền rời khỏi.
Lãnh Băng Cơ lại gọi hắn quay lại: “Hỏi chưởng quỹ của các ngươi một chút, có thể vẽ lại
Trong lòng Lãnh Băng Cơ cả kinh: “Lai lịch của nàng ta là gì? Thân phận những người của chúng ta đã bị bại lộ hay chưa?”
Tiểu nhị lắc đầu: “Người của ta đều là khách hành hương, không thể một mực ở am ni cô không đi được chỉ sợ sẽ khiến đối phương nghi ngờ.
Cho nên, ở giữa đã đổi hai người thay ca, mỗi lần thay ca đều lấy thân phận khách hành hương khác nhau cho nên nữ ni cô kia cũng không biết được thân phận của chúng ta”
Lúc này Lãnh Băng Cơ mới yên lòng.
“Phi Ưng Vệ đã thẩm tra ra kết quả gì?”
“Võ công của tên giáo chủ mang mặt nạ bằng vàng kia cũng không tệ, thân thủ bất phàm cho nên người của không dám tiến lại gần nghe lén chỉ có thể đứng từ xa nghe được hắn đã từng nhắc đến tục danh của Phong Vương gia.
Chẳng qua cũng chỉ là loáng thoáng nghe được nên cũng không thể biết được chuyện này có liên quan gì đến Phong Vương gia”
Mộ Dung Phong?
Lãnh Băng Cơ nhớ tới, ngày hôm qua Mộ Dung Phong lấy được tin tức thì vội vã rời đi.
Hắn đường đường là chiến thần Vương gia thì có liên quan gì tới một cái am ni cô bị bọt hoang?
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ nữ ni cô kia không nhịn được tra khảo nên mới nói thẳng ra hết toàn bộ nhằm tìm lý do thoái thoát sao? Nói ra hết tất cả luôn sao?”
“Không giống” Tiểu nhị lại lắc đầu thêm một cái: “Bởi vì, nữ ni cô kia thừa dịp giáo chủ không kịp đề phòng đã nhào tới tùy tùng đứng bên cạnh giành lấy kiếm hắn ta đâm thẳng vào lồng ngực mình chết tại chỗ”
Nhưng mà Lãnh Băng Cơ cũng chỉ suy nghĩ vậy thôi: “Ngươi nói cho chương quỹ, nếu như thấy người của chúng ta lưu lại sẽ gặp phải nguy hiểm vậy thì rút lui đi.
Nhưng mà nếu như nơi này chính là căn cứ điểm của Phi Ưng Vệ vậy thì ta tin rằng nơi này đã có từ rất lâu rồi.
Trong lúc hắn ta vội vàng thay đổi căn cứ thì không thể nào chu toàn mọi mặt cho nên tốt nhất là cứ cho người ở lại chú ý bên đó.
Lỡ đầu còn có thể biết được vài chuyện thì sao?”
Tiểu nhị gật đầu, thu dọn hộp đựng thức ăn liền rời khỏi.
Lãnh Băng Cơ lại gọi hắn quay lại: “Hỏi chưởng quỹ của các ngươi một chút, có thể vẽ lại bức họa của Ưng Hoàng giáo chủ kia không?”
Tiểu nhị đáp ứng: “Chuyện này đối với chưởng quỹ nhà chúng ta thì có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua mặt nạ của người kia đã che hết nữa gương mặt của hắn rồi cho nên cho dùng có là người quen cũng chỉ sợ từ tướng mạo cũng không thể nhận ra nổi”
Lãnh Băng Cơ gật đầu một cái: “Không sao?
Tiểu nhị liền xoay người đi còn cam kết lát nữa sẽ đặc biệt đem bức họa tới.
Dùng qua cơm trưa thì cũng đã đến thời gian phải nghỉ trưa.
Mộ Dung Phong mới vừa trở về phủ, cả người đều mệt mỏi.
Lãnh Băng Cơ lập tức gọi điệu ma ma tới nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn, còn mình thì dùng khăn ướt lau mặt cho hắn, giúp hắn thay y phục.
Tuy nói Mộ Dung Phong là một Vương gia nhưng từ nhỏ đã giữ thói quen độc lập.
Giống như loại chuyện thay y phục này hắn chưa bao giờ được hầu hạ như vậy.
Chính là người khác đưa quần áo đến tay, để cho người khác mặc cho mình.
Mà Lãnh Băng Cơ cũng rất ít khi làm loại chuyện phục vụ người khác như vậy cho nên cũng rất vụng về.
Có điều lại đỉnh cái bụng tròn vo của mình lên thắt lưng của Mộ Dung Phong, cánh tay lại vòng qua thắt lưng cho hắn.
Mộ Dung Phong cúi đầu nhìn nàng bận bị trước mặt mình thì phì cười một tiếng.
“Bụng của nàng nếu như lớn hơn chút nữa thì có phải bổn vương muốn ôm eo của nàng cũng ôm không hết hay không?”
Lãnh Băng Cơ trợn mắt nhìn hắn một cái thẳng thừng ném đai lưng sang một bên: “Không cột nữa.
Dù sao thì lát ăn cơm xong ngươi cũng phải nghỉ ngơi.
Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì mà khiến người quên cả ăn quên cả ngủ, suốt đêm không về nhà?”.
“Không có gì, có điều bên trong doanh trại lại phát hiện một cổ thi thể của nữ ni cô.
Đã thông báo Kinh Triệu Doãn qua đây tra án.
Bởi vì quá muộn nên ta liền dứt khoát ở lại trong quân doanh luôn”.