Tứ di nương trở lại tiểu viện của mình, cho hạ nhân lui xuống, gục xuống giường khóc òa lên một trận.
Nếu ngay từ đầu bà ta biết con gái mình đã chết, hẳn là bà ta sẽ chỉ đau lòng một thời gian sau đó lập tức lấy lại tinh thần.
Đến bây giờ nỗi đau cũng phai mờ dần theo năm tháng.
Thế nhưng, mười mấy năm, bà ta cho bản thân mình ảo tưởng, hy vọng, khiến chính mình vướng bận suốt hơn chục năm trời, hiện giờ lại bị phá vỡ một cách tàn nhẫn.
Làm sao có thể không khó chịu, không oán hận chứ?
Bà ta hận Kim thị, hận Lãnh Băng Nguyệt, nhưng lại không thể phản kháng.
Bà ta nằm trên giường, nhìn đỉnh màn, cả người như mất hồn.
Ngay cả khi Tiết di nương tiến vào cũng không biết.
Tiết di nương dựa vào khung cửa ở gian ngoài, khoanh tay lạnh lùng nhìn bà ta nói: “Là ngươi bảo Tướng gia đổi gánh hát sao?”
Tuy nói Tiết di nương có quyền thế lớn trong nhà, ở Tướng phủ cũng có danh tiếng nhưng hai người lại có danh phận như nhau, đều là di nương.
Cho nên Tứ di nương cũng không đứng dậy, ngược lại còn xoay người, đưa lưng về phía bà ta, sợ bà ta nhìn thấy mình vừa khóc.
“Cái gì mà đổi gánh hát? Ta không hiểu ý ngươi.”
Tiết di nương cho là bà ta đang kiêu ngạo, giễu cợt chính mình, cười lạnh nói: “Ta tốn nhiều công sức như vậy, ngươi lại nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ không đồng ý, khiến ta lại phải đổi một gánh hát khác.
Mấy ngày nay nói bóng nói gió với Tướng gia.
Đều đã già cả vậy rồi mà còn không biết xấu hổ vô cớ quấy nhiễu Tướng gia ngày đêm như vậy, không thấy mất mặt hả?”
Tứ di nương siết chặt tay lại: “Lời này của ngươi có bằng chứng không? Chính tai ngươi nghe được ta nói với Tướng gia à?”
“Đừng có giả vờ giả vịt trước mặt ta!” Giọng nói Tiết di nương sắc bén: “Còn không phải ngươi sợ gánh hát đó nói ra cái quá khứ dơ bẩn khiến ngươi mất mặt sao? Tưởng là ta không biết à?”
Tứ di nương run rẩy, đột nhiên xoay người ngồi dậy, trừng mắt nhìn Tiết di nương: “Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy?”
Tiết di nương vô cùng đắc ý, cao giọng nói: “Sợ rồi sao? Nhìn có vẻ nghiêm trang, ai biết lại không an phận đến thế, một người ở gánh hát mà cũng câu dẫn, lại còn chửa hoang.
Bây giờ gặp được người quen cũ, biết xấu hổ rồi sao? Sợ bị người ta biết? Vật sao lúc trước không kẹp chặt đuôi lại, đừng có đê tiện như vậy!”
Tứ di nương đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, nhất thời tay chân luống cuống không biết nên làm gì cho phải.
Từ xưa đến nay, tính tình chịu đựng nhẫn nhục khiến bà ta chưa bao giờ làm gì thái quá trước mặt Tiết di nương, càng không biết phải cãi cọ với người khác như thế nào.
Bà ta run rẩy nói: “Ngươi đừng có nói bậy! Ngươi bôi nhọ người khác!”
“Ngươi giả vờ đáng thương cái gì chứ? Sư huynh kia của ngươi đã nói hết cho ta biết rồi.” Tiết di nương vẫn hùng hổ dọa người như cũ, chỉ trích bà ta: “Bản lĩnh nhờ đại tiểu thư chống lưng cho, chạy tới trước mặt ông chủ gánh hát uy hiếp đâu? Bản lĩnh chạy tới bên Tướng gia, thổi gió bên gối đâu? Dùng hết ra trước mặt ta đi? Ngấm ngầm giở trò sau lưng thì gọi gì là bản lĩnh chứ?”
Giọng nói Tiết di nương có chút đanh thép khiến nhiều hạ nhân xúm lại cách đó không xa.
Tứ di nương lại càng thêm khiếp đảm, đối mặt với sự chỉ trích của Tiết di nương, ngày càng cúi thấp người hơn.
“Ta bảo đại tiểu thư chống lưng cho ta bao giờ? Còn nữa ta uy hiếp gánh hát lúc nào?”
Tiết di nương lạnh lùng cười, tràn đẩy hả hê khi tóm được điểm yếu của người khác.
“Vừa rồi ta đi tìm ông chủ gánh hát kia để nói chuyện rút lui, hắn vừa thấy ta, ta còn chưa kịp mở miệng, hắn đã chủ động trả lại tiền đặt cọc, nói là vở kịch này gánh hát của bọn họ không diễn được.
Hóa ra chính là Phong vương phi chống lưng cho ngươi, đặc biệt sau người đi tìm hắn gây phiền phức, uy hiếp hắn không được nói năng lung tung.
Nếu không phải ngươi cầu xin đại tiểu thư, sao nàng ấy lại giúp ngươi chứ?
Đầu óc Tứ di nương oang lên một tiếng, ngay cả đại tiểu thư cũng biết? Vậy thì chẳng phải tất cả mọi người đều biết chuyện này rồi sao?
Bà ta phải làm sao bây giờ? Phải sống tiếp thế nào đây?
Tiết di nương thấy bà ta á khẩu không nói được gì, càng thêm đắc ý, tiếp tục trách móc bà ta.
“Xuất thân của ngươi như vậy, đừng nói là di nương, có thể làm một nha đầu thông phòng đã là tốt lắm rồi.
Vậy mà còn mơ ước trèo cao sao? Ngày nào cũng lượn lờ trước mặt Tướng gia, còn cúi đầu giả vờ ngoan ngoãn trước mặt đại tiểu thư, nịnh nọt đại tiểu thư, rồi lấy lòng nhị tiểu thư nữa, cả hai bên đều không bõ lỡ, nhảy nhót lung tung, có phải muốn trèo cao thêm nữa không?
Ta khuyên ngươi đừng có mà ôm ảo tưởng, ngươi suýt chút nữa thì khiến Tướng phủ này mất hết mặt mũi rồi.
Sau này sư huynh đó của ngươi lại đi rêu rao khắp nơi rằng Tướng phủ sao lại có một phu nhân ong bướm lả lơi, không giữ phụ đạo như vậy, ai không biết còn tưởng là ta đấy.
Ta cũng phải mất mặt theo ngươi.”
Tứ di nương thấy người xem náo nhiệt ngày càng đông, càng thêm hổ thẹn.
Giống như một con lạc đà bị đống rơm đàn áp, đột nhiên đứng bật dậy: “Đừng nói nữa!”
Tiết di nương vẫn không nhượng bộ: “Đây là thẹn quá hóa giận sao? Có mặt mũi làm mà không có mặt mũi nghe người khác nói sao?”
Tứ di nương đỏ mắt, bị bà ta quở trách tới nỗi không biết giấu mặt vào đâu: “Ta không làm gì hết, ta chỉ an phận thủ thường ở Tướng phủ này ăn cơm, không có tâm tư tranh giành gì đó với ngươi, ngươi hà tất phải bám riết không tha ta như vậy chứ?”
Tiết di nương cũng đang tức giận, không vì bà ta nhượng bộ mà chịu từ bỏ: “Ngươi trước mặt thế này, sau lưng lại thế khác.
Có đại tiểu thư chống lưng cho ngươi, ta không dám nói nhiều thêm một câu thì ngươi còn sợ cái gì nữa? Sớm muộn cũng sẽ bị ngươi cưỡi lên đều lên cổ ra oai thôi!”
Một người ăn nói chua ngoa, một người thì có tình tình nhẫn nhịn không dám bộc phát, bị làm nhục tới mức tức giận, không còn chỗ dung thân, hung hăng lau nước mắt: “Cứ nhất quyết phả ép ta vào đường cùng mới vui đúng không? Ta chết cho ngươi vừa lòng!”
Tiết di nương hừ lạnh: “Đòi sống đòi chết cho ai xem chứ? Dù sao ta cũng không nhìn nổi cái bộ dạng này của ngươi.”
Tứ di nương xông thẳng tới cửa, đẩy Tiết di nương ra khỏi phòng.
“Ngươi làm nhục ta đủ chưa? Đủ rồi thì cút ra ngoài! Nếu ngươi cứ không cho ta đường sống, vậy thì đừng có trách ta không khách khí với ngươi!”
Tiết di nương cười ha hả: “Bắt đầu lộ ra bản tính rồi phải không? Đúng là lợi hại, còn không khách khí với ta.
Cứ làm như ngươi muốn giết ta không bằng? Ta cây ngay không sợ chết đúng, dù sao cũng chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm nên chẳng sợ người khác uy hiếp.”
Tứ di nương đóng sập cửa phòng lại: “Ta không giết được ngươi, ta tự mình đi chết là được rồi!”
Tiết di nương vẫn chiếm thế thượng phong như cũ, cơn giận vẫn không nguôi đi, căn bản không chút sợ hãi dáng vẻ như vậy của tứ di nương, tặc lưỡi hai tiếng rồi nói: “Hù dọa ai thế hả?”
Sau đó kiêu căng ngạo mạn rời đi.
Cũng không ai để ý tới lời nói trong lúc tức giận đó của tứ di nương, ho rằng chỉ là vài câu cãi vả của hai người thôi, chắc cũng không đến nỗi thật sự đi tìm đường chết đâu?”
Thế nhưng, mấy câu nói của Tiết di nương quả thật như cọng rơm cuối cùng bóp nghẹt những hy vọng của Tứ di nương.
Chuyện bà ta lo lắng nhất đã xảy ra.
Bà ta không thể tưởng tượng được, sau khi quá khứ của mình bị vạch trần, mọi chuyện sẽ thành ra nước sôi lửa bỏng như thế nào.
Ngay cả Thanh Họa cũng sẽ bị bà ta làm liên lụy, bị người ta chỉ trỏ bàn tán.
Hơn nữa, biết được con gái cả đã chết, còn lo lắng chuyện giết hại Tri Thu bị vạch trần, trong lúc nhất thời, bà ta trở nên quẫn trí.
Hy vọng mình vừa có thể chết đi vừa có thể mang đi hết những tiếng tăm không tốt, để không làm liên lụy đến Thanh Họa.
Bà ta lục tung khắp nơi, tìm ra một mảnh vải, treo lên trên xà nhà, treo người lên, chui đầu vào, đạp chân một cái sau đó lập tức buông tay ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...