Hai người bỏ lại Lãnh Băng Nguyệt, đi thẳng khỏi hoàng cung, lên xe ngựa.
Lúc này Mộ Dung Phong mới trút bỏ được vẻ lạnh lùng, ôm chặt lấy Lãnh Băng Cơ vào trong ngực, không nói một lời.
Lãnh Băng Cơ cảm nhận được sự u uất và oán hận nặng nề trên người hắn, yên lặng lắng nghe nhịp tim của hắn, chậm rãi mở miệng: “Chàng sao vậy? Ta vẫn ở đây mà”
Vòng tay Mộ Dung Phong ôm Lãnh Băng Cơ càng siết chặt hơn, ủ rũ nói, hơi nóng phả lên đỉnh đầu cô: “Có ai ép nàng làm chuyện mà nàng không thích không?”
Lãnh Băng Cơ cọ cọ chóp mũi của nàng vào lồng ngực hắn: “Có chứ, ví dụ như kết hôn với chàng đó”
Mộ Dung Phong cười khổ, xoa xoa đầu nàng coi như trừng phạt.
Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt lên, nhìn chiếc cằm rắn chắc của hắn, trên môi cũng hiện lên vẻ chua xót: “Huệ phi trừng phạt Băng Nguyệt làm chàng đau lòng sao?”
Mộ Dung Phong mím mím môi: “Băng Cơ, mắt của Cẩm Ngu còn có hy vọng hồi phục không?”
Lãnh Băng Cơ nghiêm mặt nói: “Thật xin lỗi, ta không muốn nhúng tay vào chuyện này: Mộ Dung Phong gian nan nói |ẫu phi nói, cho ta thời gian một tháng, nếu đôi mắt Cẩm Ngu không hồi phục lại được sẽ lấy mắt của Lãnh Băng Nguyệt để bồi thường cho nàng ta”
Chuyện này không liên quan đến nàng, đừng trách nàng độc ác.
Lãnh Băng Cơ trầm mặc không nói lời nào.
Mộ Dung Phong nói tiếp: “Còi chính là ta cưới Cẩm Ngu làm thị Đây chẳng phải là uy hiếp hắn hay sao?
Dùng đôi mắt của người trong lòng nhi tử bà ta ép buộc hắn phải lấy người con dâu mà bà ta chọn.
Đây có phải là điều mà một người mẫu thân nên làm hay không? Người phụ nữ tên Cẩm Ngu quan trọng hay sự vui vẻ của con trai bà ta mới quan trọng?
Lãnh Băng Cơ liền hiểu được tại sao tâm trạng của Mộ Dung Phong lại tồi tệ như vậy.
Không phải vấn đề này phức tạp đến mức nào mà là sự thất vọng về mẫu thân của hắn! Không thể hiểu được.
“Chàng đã chọn người nào?”
“Để ta kết hôn với Cẩm Ngu ta không làm được”
“Nhưng mà, để cho chàng trơ mắt nhìn Lãnh Băng Nguyệt bị lấy đi đôi mắt, chàng cũng không làm được đúng không?”
Mộ Dung Phong không nói gì.
Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của hắn: “Cho nên chàng muốn ta chữa lành mắt cho Cẩm Ngu?”
Một từ “Phải” đơn giản nhưng hắn lại không thể nói.
Mộ Dung Phong đưa mười ngón tay luồn vào trong mái tóc nàng, mày kiếm nhíu lại, trong lòng cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
“Băng Cơ, xin nàng hãy giúp Cẩm Ngu chữa lành đôi mắt của nàng ta? Đây xem như là ta thiếu nợ ơn cứu mạng của phụ thân Cẩm Ngu đi.
Bảo vệ đôi mắt của Lãnh Băng Cơ là để trả lại những gì ta nợ nàng ta, đến lúc đó chúng ta cũng có thể chấm dứt”
“Rốt cuộc là chàng nợ Lãnh Băng Nguyệt cái gì?” Lãnh Băng Cơ bình tĩnh nói: “Chỉ bởi vì chàng kết hôn với nàng ta cho nên phải chịu trách nhiệm với nàng ta cả đời đúng không?”
Mộ Dung Phong há hốc mồm, nhớ tới lời Lãnh Băng Nguyệt cầu xin hắn, chỉ có thể uyển chuyển nói: “Ta… Ta hại nàng ta, cho nên mới cưới nàng ta.
Ta thật sự có lỗi với nàng, nhưng ta không thể khoanh tay đứng nhìn”
Hắn không muốn nói, Lãnh Băng Cơ cũng không muốn tiếp tục truy vấn: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…”
Mộ Dung Phong khựng lại, rồi tự hỏi, sau đó, hắn sẽ xử trí như thế nào với Lãnh Băng Nguyệt? Nếu sau khi thành thân nàng ta nhất định không chịu hòa ly, thật sự sẽ để nàng ta dâng đèn cho Phật tổ hay sao?
Lãnh Băng Cơ khẽ cười, nâng cánh tay lên, vòng qua cổ hắn, ghé vào tai hắn thổi một hơi: “Sau đó, Mộ Dung Phong chàng sẽ không nợ ai, chỉ nợ ta, sẽ dùng cả đời còn lại để trả”
Trái tim Mộ Dung Phong rung động, bàn tay to lớn lại ôm lấy Lãnh Băng Cơ vào lòng, hung hăng chặn lấy môi nàng.
Chính hắn đã đánh giá thấp sự rộng lượng, lương thiện cùng hiểu biết của Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ giống như đứa nhỏ chỉ cần một viên kẹo đường là có thể dỗ nàng nín khóc.
Từ lần đầu tiên gặp, chính hắn đã không phân biệt được tốt xấu, châm chọc khiêu khích và từ hôn khiến nàng xấu hổ, sau khi đại hôn lại thô lỗ, ngang ngược làm nàng phải chịu oan uổng ủy khuất mấy lần, làm giảm giá trị của nàng ấy.
Bất kể là ai, chỉ sợ là hận hắn đến tận xương tủy.
Mà chính hắn trong lúc vô tình đối tốt với nàng một chút, thế nhưng nàng lại có thể rơi nước mắt, quên đi những chuyện không vui trong quá khứ nói: “Mộ Dung Phong, chúng ta làm lành nhé?”
Một người phụ nữ bao dung lại nhân hậu như thế suýt chút nữa hắn đã có mắt không tròng mà bỏ lỡ nàng.
Xe ngựa đến Phong vương phủ liền chậm rãi dừng lại.
Lãnh Băng Cơ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, tươi cười, đỏ hồng như gấm nhuộm dưới ánh trời chiều, đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên.
Nàng thoát khỏi vòng tay của Mộ Dung Phong, từ trong ngực hẳn ngồi dậy, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn: “Nhìn bộ dạng bây giờ của ta, trở lại vương phủ nhất định sẽ bị cười nhạo, mất hết mặt mũi cho mà xem”
Lãnh Băng Cơ xấu hổ, giận dữ liếc nhìn hắn một cái, biểu cảm trên khuôn mặt sinh động, tràn đầy sức sống làm cho Mộ Dung Phong ngây ngẩn cả người.
Hắn vén rèm xe đi ra ngoài, cầm lấy roi ngựa trên tay xa phu, trầm giọng nói: “Đột nhiên ta nhớ tới trong quân có công vụ quan trọng, cho nên tạm thời ta sẽ không trở về vương phủ.
Ngươi trở về báo lại với quản gia một tiếng”
Hắn vung roi ngựa lên, xe ngựa tiếp tục lộc cộc lăn bánh, xuyên qua từng con phố, tiếng vó ngựa giòn giã, vui tai.
Lãnh Băng Cơ dùng rèm xe che lại nửa khuôn m: một đôi mắt tĩnh lặng như sương mù: “Chàng đi đâu vậy?”
“Giải sầu” Mộ Dung Phong không quay đầu lại, vung roi ngựa lên, đi thẳng ra khỏi cổng thành, vào trong núi.
Sau khi vào núi cảm giác được nhiệt độ đã giảm đi rất nhiều, có chút không khí se lạnh của chớm thu hòa với hơi nước mát lạnh của mùa xuân núi rừng khiến lòng người sảng khoái, vui vẻ.
Cáu kỉnh, khó chịu mang từ trong hoàng cung ra trong nháy mắt liền giảm bớt đi một chút.
Đây thực sự là một nơi tốt để tránh nóng.
Không nhìn thấy người qua đường nữa, Lãnh Băng Cơ liền ra khỏi xe, ngồi xuống trước xe ngựa cùng với Mộ Dung Phong.
Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, mặt trời lặn đã nhuộm đỏ những ngọn núi xanh um, tươi tốt, ngay cả khe nước trong núi cũng đang nhảy múa vui vẻ dưới ánh chiều tà.
Đối mặt với hướng mặt trời lặn, hai người đắm chìm trong ánh nắng vàng thuần khiết, hai người dựa vào nhau, tựa đầu vào vai nhau, Mộ Dung Phong đưa tay ôm lấy eo nàng, giảm tốc độ di chuyển để không bị va chạm quá mạnh, sợ nàng không thể chịu đựng được.
Đường núi không được rộng rãi, miễn cưỡng cho một chiếc xe ngựa đi qua Mộ Dung Phong nói rằng hắn có một ngôi nhà trong núi để tránh nóng, mỗi mùa hè thỉnh thoảng hắn sẽ tới đó để tránh nóng.
Trong thôn trang có một cặp vợ chồng chịu trách nhiệm chăm sóc, dọn dẹp hàng ngày, vô cùng thanh tịnh.
Chuyện của Lãnh Băng Nguyệt làm cho hắn sứt đầu mẻ trán, dường như hắn không muốn quan tâm, tùy hứng đến đó hai ngày để thư giãn, giải sầu.
Khi Mộ Dung Phong nói những lời này, bàn tay to lớn, xấu xa đang vòng qua eo nàng nhẹ nhàng di động, làm cho Lãnh Băng Cơ cảm thấy rõ ràng trong lời nói có dụng ý khác.
Xe ngựa dừng lại trước một ngôi nhà tường trắng ngói xám, một cặp vợ chồng nghe thấy động tĩnh liền chạy ra, sau khi chào hỏi, người đàn ông cầm lấy dây cương ngựa trong tay Mộ Dung Phong, sau khi người phụ nữ dắt hai người vào trong rồi vội vã rời đi chuẩn bị trà, nổi lửa nấu cơm, dặn dò người đàn ông xuống ao bắt cá, giết gà sau vườn, đi ra vườn rau bứt rau, sai xử người đàn ông xoay lòng vòng.
Người đàn ông thật thà, chân chất không nói lời nào, bất kể người phụ nữ nói cái gì, hẳn ta đều gật đầu đáp ứng, mang theo cái giỏ sau lưng, như một con quay, vòng quanh mấy vòng rồi mới đi ra ngoài.
Như một giọt mực đọng lại trong núi, lặng lẽ lan tràn, khói bếp vấn vít bốc lên trong đêm mịt mờ, trong sân nông đượm hương vị quê nhà ấm áp.
Đôi vợ chồng này là những người Ba Thục điển hình, họ nấu món cay rất ngon, cá cay, gà ngâm tiêu và rau xanh xào, nước miếng ứa ra, hứng thú ăn uống liền tăng lên.
Hơn nữa trong sân còn thổi đến từng đợt gió mát lành, tiếng ríu rít của côn trùng mùa hè ngoài bãi cỏ, tiếng ếch nhái trong ao và thỉnh thoảng có tiếng bọt nước lăn tăn làm cho lòng người sảng khoái.
Hai người không nói gì, cùng nhau đắm chìm trong ánh trăng thanh mát, tình yêu càng thêm sâu đậm, mọi chuyện diễn ra tiếp theo giống như nước chảy thành sông.
Lãnh Băng Nguyệt như củ ấu bị lột sạch, cả người trắng bóng giống như sứ, nàng cắn chặt môi dưới, vẫn không kiềm chế được căng thẳng, khẩn trương.
Đây là lần đầu tiên theo đúng nghĩa của nàng, từng đợt sóng triều bỡ ngỡ thổi quét cuồn cuộn trong lòng nàng, bởi vì ngại ngùng mà run rẩy như lá cây trước gió, mong chờ mà chân tay lại luống cuống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...