Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Lãnh Băng Cơ đối với cái quy củ biến thái này của hoàng gia dù cạn lời nhưng lại không thể không tuân theo.

Đối mặt với Huệ Phi gây sự chất vấn, trong lúc nhất thời, nàng á khẩu không trả lời được, không biết nên ứng đối thế nào..

Lần trước, Mộ Dung Phong đã lấy cớ là nàng bị thương, hai người vẫn chưa viên phòng.

Nhưng hiện tại thì phải làm sao?
“Hồi, hồi bẩm mẫu Phi, nhi tức vô năng, không thể được Vương gia ưu ái, Vương gia đối với Băng Cơ có vẻ không được hài lòng”.

“Ý ngươi là sao?” Huệ Phi bỗng nhiên cao giọng, có ý riêng hỏi: “Không cần nói với Bổn cung là Vương gia vẫn khinh thường không chạm đến người.

Hay là có nguyên nhân gì khác?”.

Lãnh Băng Cơ và Lãnh Bằng Nguyệt hai người đồng loạt quỳ xuống.

Một người tâm thần bất định, một người đắc ý.

“Mẫu phi thứ tội”
“Hừ!” Huệ Phi một tiếng hừ lạnh, trực tiếp chất vấn Lãnh Băng Cơ: “Tính ra các ngươi đã đại hôn được xấp xỉ hai tháng rồi.

Thời gian đã lâu như vậy, sao có thể chưa phụng dưỡng nam nhân nhà mình được? Vương gia cưới người vào phủ để làm gì? Ăn không ngồi rồi, làm vật bài trí sao?”
Từng câu đều là gây sự.

Lãnh Băng Cơ mím mím môi: “Vương gia chán ghét thiếp, thiếp cũng luôn thời thời khắc khắc tự hỏi, cảm thấy mình không xứng đức, không xứng làm vương phi của phủ Kỳ vương”

Một câu nói ngược lại khiến cho Huệ Phi trong lúc nhất thời không biết phải chất vấn thể nào nữa.

Tiêu mỹ nhân đúng lúc chen ngang: “Vương phi hiểu lầm nỗi khổ tâm của Huệ Phi nương nương rồi.

Huệ Phi nương nương cũng là một lòng vì việc người cùng Vương gia có thể sớm bỏ qua hiềm khích lúc trước, sao người lại muốn tự mình rời đi chứ?”
Nữ nhân quạt gió thổi lửa này thế mà lại học một biết mười, Lãnh Bằng Cơ còn chưa nói ra thì nàng ta đã không chờ nổi rồi..

“Xem ra, Vương phi cũng không hài lòng với Kỳ nhi nhà ta.

Cưỡng ép hái dưa xanh, nên vẫn đồng sáng dị mộng” Huệ Phi xạm mặt lại: “Rốt cuộc Kỳ nhi nhà ta không muốn chạm vào người hay là người không muốn phụng dưỡng Kỳ nhi, hay là còn đợi bàn bạc.”
Lãnh Băng Cơ phân biệt rõ hàm nghĩa trong lời nói của Huệ Phi, luôn cảm thấy lời của nàng ta hôm nay trong bông có kim, rõ ràng trong lời nói có vấn đề.

“Băng Cơ không dám”
“Không dám?” Huệ Phi hừ mũi một tiếng: “Trên đời này còn có chuyện người không dám sao? Ha ha, nếu hôm nay ta tay không trở về, chẳng phải sẽ khiến tất cả đám nương nương trong cung cười đến rớt hàm sao? Từ thuở khai thiên tích địa tới nay, e là cũng không có chuyện hiếm như vậy.

Ai sẽ tin rằng các ngươi lâu như vậy rồi mà chưa viên phòng? Nếu không biết có khi còn hiểu lầm Kỳ nhi nhà ta cưới về một vương phi bất trinh khiết nữa, vậy nên mới không giao ra khăn lạc hồng này!”.

Lãnh Bằng Nguyệt mỉm cười, vẻ lạnh lẽo thoáng qua, lên tiếng nói: “Nương nương minh xét, tỷ tỷ của thiếp luôn luôn tuân quy thủ củ, lời nói và việc làm chưa bao giờ lệch lạc.

Nếu người không tin, có thể kiểm tra thực hư qua thủ cùng sa trên người tỷ tỷ thiếp, như thể có thể chứng minh là nàng thanh bạch”
Thân thể Lãnh Bằng Cơ chấn động, nên tới cũng đã tới rồi, Lãnh Bằng Nguyệt làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Huệ Phi hứng thú nhìn hai người, hơi nhướng mày: “Thực vậy sao?”
Lãnh Bằng Nguyệt ngẩng mặt: “Không dám dối gạt Huệ Phi nương nương, nữ nhi Lãnh gia chúng thiếp từ nhỏ đều được chấm dầu thủ cung sa, vừa nhìn là biết”.


Huệ Phi hơi do dự một chút, phất tay một cái, bọn hạ nhân lập tức thức thời mà lui xuống.

Lãnh Băng Cơ quỳ trên mặt đất, thầm nghiến hàm răng trắng, trong lúc nhất thời cũng hoang mang lo sợ.

Rốt cuộc nói thẳng ra, hay là kéo dài thời gian? Rõ ràng hôm nay Huệ Phi đến là có chuẩn bị, khẳng định có người phía sau nói ra nói vào, vậy nên nàng ta sẽ không từ bỏ ý đồ.

Huệ Phi mắt lạnh nhìn nàng: “Nơi đây không có người ngoài, để cho ta vị mẫu phi này kiểm tra thực hư chắc cũng không coi là nhục nhã vương phi người chứ?
Lãnh Băng Cơ cắn răng một cái, ngẩng mặt, thẳng thắn nói: “Không cần kiểm tra thực hư, thủ cung sa của thiếp đã không còn rồi”
Anh mắt của cả ba người đều đồng loạt nhìn về phía nàng.

Vẻ vui mừng nhất thời lộ ra trên khuôn mặt Lãnh Bằng Nguyệt.

Nàng ta cố gắng tỏ vẻ kinh ngạc: “Làm sao có thể như thế? Tỷ tỷ cùng Vương gia vẫn chưa viên phòng cơ mà”
“Những lời đồn đại trong cung quả nhiên cũng không phải nhảm nhí, không có lửa thì sao có khói chứ.” Sắc mặt Huệ Phi chuyển thành lạnh lùng, vỗ bàn một cái, đứng dậy, mày liễu dựng thẳng, trâm vàng trên đầu cũng rung rung: “Tướng phủ dạy dỗ nữ nhi thật tốt, làm ra chuyện đồi phong bại tục đến mức này mà còn có thể hùng hồn chính khí như vậy!”.

Lãnh Bằng Cơ rũ mắt xuống, biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, kiên trì mím mím môi, không nói gì..

Mỹ nhân Tiêu hơi cong khóe miệng, tiếc hận lắc đầu, lại không che giấu được sắc mặt vui mừng: “Thảo nào biểu ca không thích người, hai lần tiến cung rồi rời đi, e là trong lòng đã sớm biết rõ nhưng vì e ngại thể diện cho Lãnh tướng nên mới không muốn mở miệng, Vương phi nương nương sao có thể không biết quý trọng bản thân như vậy chứ?”
Lãnh Bằng Nguyệt thêm mắm thêm muối: “Tỷ tỷ hồ đồ! Đây chính là lỗi lớn đó! Tỷ màu giải thích rõ với Huệ Phi nương nương đi, nhất định là có hiểu lầm gì đúng không?”
Huệ Phi cười nhạt, ánh mắt sắc bén như dao xẹt qua trên mặt nàng.

“Vô sỉ thấp hèn, còn có gì để giải thích? Người đâu!”
Ngoài cửa có người cao giọng hồi bẩm: “Huệ Phi nương nương, lão nô có việc cầu kiến”

Lãnh Băng Cơ nhận ra, rõ ràng là giọng của Điêu ma ma! Bà ta tới làm cái gì?
“Là ma ma trong viện tử của thiếp” Lãnh Băng Cơ giải thích: “Vương gia phái tới chiếu cố thiếp”
Huệ Phi nổi giận đùng đùng nhìn nàng một cái: “Vào đi”
Điêu ma ma đẩy cửa tiến vào, trong tay đang cầm một cái khay phủ vải đỏ, đi tới gần rồi quỳ xuống.

“Hồi bẩm Huệ Phi nương nương, vải lạc hồng của Vương phi nhà ta ở chỗ của lão nô”
“Không thể nào!” Lãnh Bằng Nguyệt thốt ra.

Điêu ma ma cúi thấp đầu, cũng không phản bác lời của Lãnh Băng Nguyệt: “Nha đầu lúc trước hầu hạ Vương phi còn nhỏ tuổi, không hiểu quy củ hoàng thất.

Sau khi Vương phi được sủng ái thì Vương gia lệnh cho lão nô phụ trách bảo quản, ngay cả Vương phi nương nương cũng không rõ”
Trong lòng Lãnh Băng Cơ nhất thời giống như biển cuộn sóng gào, khó có thể tin.

Điều ma ma biết rất rõ ràng, chính mình bây giờ đã không còn là hoàn bích chi thân, bà ta biết rất rõ ràng mình bây giờ đã có thai.

Lừa dối Huệ Phi chính là tử tội.

Sao bà ta lại phải giúp mình?
Điêu ma ma nhìn cũng không nhìn nàng, xốc tấm vải đỏ lên, trên khay đặt một tấm khăn trắng tinh, ở giữa là mấy đóa hồng mai, giờ đã chuyển màu đỏ sậm, không giống như mới làm ra để đối phó.

Những thứ bẩn thỉu thế này, không ai muốn nhìn lâu.

Huệ Phi cũng chỉ liếc một cái liền dời ánh mắt đi.

Mỹ nhân Tiêu vẫn nhìn chằm chằm tấm khăn, cắn môi thật chặt một cái, gương mặt không cam lòng, tròng mắt gần như phun ra lửa, ngay cả ngón tay nắm chặt khăn cũng trở nên trắng bệch.

Lãnh Bằng Nguyệt lại lần nữa thốt ra: “Không thể nào! Vương gia và tỷ tỷ chưa từng viên phòng, khăn lạc hồng từ đầu ra chứ?”
Lãnh Băng Cơ lúc này đã hoàn hồn, thanh lãnh cười nói: “Ta cùng Vương gia viên phòng khi nào còn cần báo cáo với muối sao?”

Huệ Phi tuy có chút ngoài ý liệu nhưng rõ ràng cũng thấy nhẹ nhõm: “Hôm nay thật sự cần báo lại với Kính Sự Phòng.

Điều ma ma, cụ thể là ngày nào vậy?”
“Ngày tháng cụ thể thì xin cho lão nô từ từ nhớ lại sau”
“Vương gia chưa từng ngủ lại Triều Thiên Khuyết” Lãnh Băng Nguyệt chắc chắc phản bác.

“Lão nô mơ hồ nhớ dường như chính là hôm Vương phi biết Vương gia thích ăn chao nên cố ý mua hai hộp về phủ.

Vương gia trong nhất thời mềm lòng cảm động nên ban đêm liền ở lại Triều Thiên Khuyết, trong phủ người đều biết.”
Điêu ma ma nghiêm trang nói dối chuyện này khiến Lãnh Băng Cơ quả thực không biết nên khóc hay cười.

“Dối trá, ngày ấy tỷ tỷ rõ ràng là cùng nha hoàn.”
Điêu ma ma không vui cắt lời nàng ta: “Huệ Phi nương nương nếu không tin có thể hỏi Vương gia, lão nô không dám nói bậy.

Còn đối với nghi vấn của Trắc phi nương nương, lão nô chỉ cảm thấy kỳ quái, vặn vẹo sự thực, làm hỏng danh tiếng Vương phi nhà ta, đối với người mà nói cũng không có điểm gì tốt”.

Lãnh Bằng Nguyệt nghẹn một cái.

Điêu ma ma to gan đến đâu cũng không dám tự ý làm chủ, thay Lãnh Băng Cơ giải vây.

Chẳng lẽ là do Mộ Dung Phong ra lệnh nên bà ta mới che chở Lãnh Bằng Co? Nếu là như thế, mà hiện tại mình lại đem chuyện Lãnh Bằng Cơ thất trinh nói thẳng ra thì chẳng phải đã chọc giận Mộ Dung Phong sao?
Đả thương địch thủ một nghìn, tổn hại tám trăm, không có lợi lắm.

Nàng ta tự giác ngậm miệng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui