Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


“Không biết võ mông ngựa thì đừng làm, khiến người khác vừa nghe đã thấy giả tạo”
Mộ Dung Phong lập tức im miệng, không được đối đãi thì nói gì cũng đều sai, hơn nữa hắn cảm thấy lão gia tử không phải muốn nói mình.

Quả thật, lão gia tử liền quay mặt hỏi Lãnh Băng Cơ: “Còn con thì sao?”
Lãnh Băng Cơ đặt đũa trong tay xuống: “Ý kiến của con cũng không có tiền đồ, nói ra sợ bị quở trách”
Lão gia tử nhấp một ngụm rượu: “Nói đi”
“Lấy của dân, dùng cho dân.

Con muốn mở một y quán nhỏ, quay về với nghề chính ngày trước.”
Lão gia tử không những không mắng nàng, ngược lại còn cười vui vẻ: “Chăm sóc người bị thương?”
Lãnh Băng Cơ do dự một chút rồi gật đầu, không nói lời nào.

Kỳ thật, nàng muốn mở một Thiên Kim Quản, chuyên chẩn đoán và điều trị các bệnh của nữ nhân.

Nàng đã có ý định như vậy từ lâu, đáng tiếc điều kiện lúc đó chưa phù hợp, không tiện hành động.

Hiện tại, tự mình có đủ tài lực, vật lực, quyền lực, chỉ tiếc không có thời gian.


Hy vọng năm mới hồ yên biển lặng, bản thân được sống an tĩnh, nhàn rỗi vừa đủ.

Hoàng đế lão gia tử đuổi hết người trong phòng ra, lúc này mới từ từ hỏi Lãnh Băng Cơ: “Cho dù con có ba đầu sáu tay đi chăng nữa, chỉ dựa vào sức của mình con thì có thể cứu chữa được bao nhiêu bách tính?”
“Con có thể truyền bá thụ nghiệp, phát huy truyền thống y thuật.”
“Đại phu ở Trường An ta không ít, người có y thuật cao siêu cũng không ít.

Bách tính có bệnh phải dựa vào y, vốn dĩ không phải nằm ở bao nhiêu đại phu hay y thuật có cao siêu hay không, mà nằm ở bàn tay, trong tay có tiền khám bệnh hay không”
Lời này của Hoàng đế lão gia tử liền nói trúng tim đen, đáng tiếc chuyện này không do bản thân quản được.

Bách tính có sung túc an khang hay không đều do trách nhiệm của Người cả đấy.

Lãnh Băng Cơ không lên tiếng, biết rõ khi trở lại vấn đề, lão gia tử sẽ bắt đầu cho mình và Mộ Dung Phong một bài học.

Lão gia tử cứ liên tục uống hết một ly rồi lại một ly, cho đến khi rượu ý ngà say mới nói một câu: “Trong lòng tồn tại thiện tâm là điều tốt, nhưng thiện cũng có thiện lớn và thiện nhỏ.

Con có thể cứu chữa một trăm người, chính là thiện nhỏ.


Nhưng khi mà con có thể làm cho bách tính ở Trường An an cư lạc nghiệp, sung túc an khang, đó mới là phong thái của một điều thiện lớn.

Con có hiểu ý trãm không?”
Lãnh Băng Cơ cười: “Hiểu, vậy con sẽ mở nhiều thêm vài y quán”
Lão gia tử lại hỏi Mộ Dung Phong: “Con thì sao? Có hiểu không?”
Mộ Dung Phong chỉ chỉ Lãnh Băng Cơ: “Nhi thần ngu ngốc, không hiểu cho lắm nhưng Băng Cơ nói cũng đúng”
Hoàng đế lão gia tử ném ly rượu cái “choang”: “Không uống nữa, hồi cung”
Lão gia tử không phải là tửu phong bất chính sao? Mới uống được vài ly đã bắt đầu ngà say rồi?
Lãnh Băng Cơ thuận nước quỳ xuống: “Cung tiễn phụ hoàng”
Lão gia tử đứng dậy bước thẳng ra ngoài, vừa bước qua cửa lại xoay người trở về.

“Bớt ở đây giả ngây ngốc với trãm, đừng nghĩ trãm không biết tâm địa gian xảo của con? Chuyện con xúi giục Huệ Phi giao lại Phượng Ấn, sang năm ta sẽ tính sổ với con”
Lão này hay lắm, có vẻ như sang năm mới không được tốt đẹp lắm.

Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong cùng quỳ trên đất, nhìn nhau một cái rồi nhếch miệng cười khổ.

Mẫu thân luôn lo lắng của ta ơi, lúc nào mới có thể biết người đầu ấp tay ôm với mình không phải là một con cừu béo mà là một lão hổ cơ chứ?
Đã lớn tuổi vậy rồi còn giống thiếu nữ hồi xuân đến vậy, chuyện gì cũng đều nói cho lão gia tử nghe, một chút tiền riêng cũng không giữ được.

Trong thực tế, năm nay xem ra sống rất an nhàn, ngay cả trong cung cũng đều ôn hoà với nhau, không hề phát sinh ra chuyện nào.

Mọi sóng gió khi Hoàng hậu còn tại vị hiện giờ đều đã dừng lại hết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui