Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Hoàng đế ôm Vân Triệt, không cần mời mà tự giác đi vào nhà.

Vừa bước vào đã thấy mấy cái sủi cảo được xếp ngay ngắn trên bàn.

Một đám sủi cảo trắng có nhân phập phồng bên trong, thật sự rất cám dõ.

“Nhân gì vậy?” Hoàng đế nâng mũi khit khịt ngửi thử, quay mặt lại hỏi.

“Đậu phụ bắp cải khô.” Lãnh Băng Cơ nhanh nhẹn trả lời.

“Được lắm, ta cũng rất muốn một miếng”
Sau khi nói xong liền im lặng.

Lãnh Băng Cơ nhìn một cái, thì ra là tới kiếm cơm ăn, vội vàng phụng mệnh kêu người đến đem sủi cảo đi nấu.

Hoàng đế không quên dặn dò: “Nhớ rưới ít tỏi lên và cho thêm chút giấm hương nữa.

Không, tết nhất không được ăn tỏi.

Chỉ còn tính toán cho năm mới.

Vậy thì thêm chút giấm chua đi”.


Cũng biết ăn ghê ha.

Triều Thiên Khuyết lập tức trở nên sôi nổi, bọn hạ nhân bận rộn nấu sủi cảo.

Lãnh Băng Cơ không dám để lộ mấy cái sủi cảo xấu xí của mình, vì vậy nàng vội vàng giấu sủi cảo của nàng đi, để người ta lựa mấy cái sủi cảo đẹp nấu lên.

Sau đó nàng tự tay dọn bát đũa, gọi người mang lên vài đĩa đồ ăn kèm nhẹ nhàng thanh đạm, cùng hai bình rượu ngon đã ủ.

Lãnh Băng Cơ lén lút hỏi Lộc công công, người đi theo sau hoàng đế: “Hoàng thượng hôm nay bị sao vậy? Người tức giận sao?”
Lộc công công vừa bóc đậu phộng nhai ngon lành, vừa nhỏ giọng nói.

“Đừng nhắc tới, vài vị chủ tử trong hậu cung đang đánh nhau”
“Hả?” Tết nhất rồi, còn náo loạn cái gì nữa vậy?
“Vốn là Huệ phi nương nương mời vài vị chủ tử chơi tước bài, đón giao thừa vô cùng náo nhiệt.

Nhưng Thục phi nương nương nói, đây là tìm hoan mua vui trong lúc quốc tang, là đại bất kính với Thái hậu.

Lúc đó rất mất hứng, lập tức có người lẩm bẩm nói điều bất kính, nói qua nói lại không biết sau đó thế nào mà lại ầm ï lên.

Tước bài đều bị rớt đầy đất.



Mô tả của Lộc công công không sinh động chút nào, nhưng Lãnh Băng Cơ vẫn có thể tưởng tượng trong đầu cảnh tượng kia chắc hẳn không mấy tốt đẹp.

Chính là nợ phong lưu mà ông ta trêu chọc, ngủ với một đám nữ nhân, nên muốn gây ầm ï với ông ta đây mà.

“Chỉ là chuyện nhỏ, phụ hoàng không chịu giảng hoà một câu? Ai dám nói thêm cái gì?”
“Người khác không dám, nhưng Huệ phi nương nương dám.

Ngài ấy vừa bỏ sạp với hoàng thượng nói không làm nữa, phượng ấn này ai muốn thì cứ lấy, dù sao ngài ấy cũng không phụng bồi, mỗi ngày đều phải quản đám người này không ngừng nghỉ, chẳng có lấy một chút nhàn hạ.

Ngài ấy nói, ở trong cung này, tùy theo địa vị tư lịch, nàng có thể nắm giữ phượng ấn.

Ngài ấy bỏ sạp rồi, ai dám nhận lấy? Hơn nữa, ngài ấy còn nói rằng đó là vương phi nương nương không cho ngài ấy nắm giữ phượng ấn nên ngài ấy nghe lời người.


Ta thua, những chuyện tốt đẹp thì chẳng thấy tìm tới ta! Tại sao tới những chuyện tai bay vạ gió lại tính trên đầu ta?
Lãnh Băng Cơ giật giật khóe miệng: “Vậy nên hoàng thượng tới tìm ta tính sổ?”
“Không hẳn như vậy.

Hoàng thượng chỉ cảm thấy nhàm chán, đi loanh quanh trong cung cũng không có nơi nào để đi.

Đi đến Từ An cung trong lòng còn khó chịu hơn, lập tức xuất cung”
Đây là hoàng đế nhớ mẹ sao? Vì vậy đến đây tìm an ủi hả?
Nghĩ lại cũng đúng, con dâu trong cung ai cũng mang ý xấu không thân cận với ai, xung quanh không có người nhà cùng huyết thống, đằng sau khung cảnh vô hạn này, cũng là chua xót.

Một lúc sau, sủi cảo bốc khói nghi ngút được bưng lên, hoàng đế đem kim tôn ngồi vào bàn, cao hứng cầm đũa lên, gắp một viên to nhất nhét vào miệng.

Chỉ vừa cắn một miếng, nhổ ra, rơi xuống bát, leng keng, lấp lánh ánh kim.

Mộ Dung Phong có chút khẩn trương: “Đây là… răng vàng của phụ hoàng rơi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui