Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi
Huệ phi hướng Lãnh Băng Cơ nở một nụ cười lấy lòng: “Ăn ngay nói thật thôi, ta không cố tình ra vẻ đâu.
Tất cả bọn họ đều cầu xin ta, muốn ta nói mấy câu lời hay ý đẹp trước mặt ngươi”
Lãnh Băng Cơ cảm thấy không thể giải thích được: “Ta?
Lời hay ý đẹp gì?”
“Cầu ngươi giúp cho các nàng có thể sinh được con trai”
“Chuyện này tìm ta làm cái gì? Đó là việc của phụ hoàng, người khác không thể giúp được gì cả”
“Ngươi là Tiễn Tử Quan Âm mà, muốn cho ai có thai thì không phải chỉ là chuyện ngươi cho một viên thuốc sao, so ra còn tốt hơn đám nam nhân”
Đừng nói là ta không phải Tiễn Tử Quan Âm, cho dù có phải, phụ hoàng tuổi cũng lớn như vậy rồi còn gì.
Để thứ mới phát triển từ thứ cũ, đã sinh ra một đám cháu trai cháu gái lại còn muốn có con trai kém hơn nhiều tuổi, ta cũng muốn có bản lĩnh đó đấy.
Nàng nhìn chăm chằm vào Huệ phi: “Thành thật nói rõ đi, có phải ngươi lại khoe khoang về ta không?”
Huệ phi trợn trắng mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi có cái gì tốt đáng để ta khoe khoang, có bản lĩnh, ngươi lại sinh thêm mấy đứa cháu cho ta đi? Chữa khỏi bệnh cho người khác thì tính là bản lĩnh gì chứ?”
Lại bắt đầu thay đổi thủ đoạn bịp bợm thúc giục sinh cháu, nhìn ta nhàn rỗi quá phải không?
“Chuyện chỗ tẩu tử ta cùng Hạo vương phi đều là trùng hợp, cũng không phải là công lao của ta.
Cái gì cần thoái thác thì ngài cứ thoái thác hết đi.
Ta rất bận.
Còn nữa”
Lãnh Băng Cơ lấy ra từ trong tay áo một xấp ngân phiếu, đưa cho Huệ phi: “Cuối năm tiếp đó, có nhiều việc cần phải thu xếp, đừng tiếc rẻ gì cả”
Huệ phi thờ ơ tiếp nhận phiếu bạc, liếc mắt nhìn một cái, thiếu chút nữa giật mình, kích động đến mức tưởng chừng như nước mắt lưng tròng: “Nhiều như vậy? Phong nhỉ chưa từng chu đáo biết hiếu kính ta như vậy.
Nhưng mà tại sao ta phải thu xếp cho bọn họ chứ? Có số bạc này tự mình ăn uống không phải tốt hơn hay sao?”
“Có tiền có thể xui khiến được ma quỷ.
Trong cung này từ trên xuống dưới đều là người của Hoàng Hậu, nếu mà không chuẩn bị tốt thì cũng chẳng làm được gì.”
Huệ phi cười nhạo: “Ngươi thật sự coi ta là kẻ ngốc sao?
Tiếp nhận phượng ấn vốn là phải cam chịu mệt mỏi dù cho không bằng lòng, nhất là mấy ngày này, lo liệu tang lễ cộng thêm phải xử lí công việc tồn dư của các năm trước, ta bận đến mức muốn sứt đầu mẻ trán, ta còn phải tự mình bỏ thêm bạc vào đó lo liệu mọi thứ, ta lợi được cái gì chứ?”
Lãnh Băng Cơ thăm dò hỏi: “Vừa rồi không phải người còn muốn rời khỏi đây sao?”
“Ý tưởng thì ai mà không có chứ?” Huệ phi khẽ thở dài: “Ta đã từng muốn sống tự do tự tại một người một chó khiến cho người trong cung này phải ghen tị.
Nhưng bây giờ nhi tử, tôn tử và tức phụ của ta đã đủ cho ta thể diện thì tội gì phải nhảy vào đấu tranh? Phượng ấn này ai thích, ai muốn ta cũng không hiếm lạ gì”
Rốt cuộc nên nói bà mẹ chồng nhà mình thông minh hay ngu ngốc, Lãnh Băng Cơ nhất thời không biết nên nói gì.
“Người thật sự nghĩ thông rồi?”
“Không muốn nghĩ thông cũng không được” Huệ phi lưu loát đem ngân phiếu ôm vào lòng, mặt mày buồn rầu nói: “Ta nghe đến một mớ hỗn độn này liền đau đầu, mỗi ngày đều không an phận chỉ toàn diễn cảnh ngươi tranh ta đoạt thì cũng thôi đi, còn có chuyện lúc trước Yến tần bị rơi xuống nước khiến mọi người hoảng sợ, chuyện này cũng không giấu xuống được còn làm phụ hoàng ngươi nổi giận”
“Vẫn chưa có manh mối gì sao?” Lãnh Băng Cơ tò mò hỏi.
“Có thể có manh mối gì được? Xưa nay người trong cung không dám tới đó.
Nhiều chuyện mắt nhắm mắt mở không dám nói liều đâu.
Khoảng thời gian trước đây đã có lúc mặt nước kết thành băng, có người nói vào thời điểm nửa đêm nghe được phía dưới lớp băng có tiếng động “ thùng thùng, nhưng mọi người không ai có can đảm tới ngó nhìn.
Ngươi nói xem, có phải có thứ gì đó không được sạch sẽ ở trong thùng nước đó không?
Ta chỉ ở trước mặt người khác giữ giá thôi, không ăn nói lung tung giống như các nàng, chứ thực ra trong lòng ta cũng buồn bực, rất muốn lại gần lắng nghe.
Nhưng ngay khi nhìn thấy ta bọn họ liền im lặng”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...