Tại sao bây giờ lại thành một cái trại vịt chứ?
Hơn nữa, những phi tân này tự mình hủy hoại hình tượng, không sợ bị Hoàng thượng bắt gặp, lôi ra giáng chức sao?
Chẳng trách lúc nãy khi vừa mới vào cấm cung, ngoài cửa còn có người trông chừng.
Vẻ mặt Lãnh Băng Cơ vô cùng kinh ngạc, nàng còn chưa cất tiếng, đã có người nhìn thấy nàng.
Người ấy hô lên một câu “Phong Vương phi đến!”, “xoạt”
một tiếng, nàng đã bị đám phi tần trong cung vây quanh, ai cũng cười đến là rạng rỡ với Lãnh Băng Cơ, rạng rỡ giống như hoa mặt tr: y.
Hơn nữa, những lời chúc mừng năm mới cứ một câu tiếp nối một câu, mọi người đều muốn dùng lời đường mật để kéo gần mối quan hệ hơn.
Trong lòng Lãnh Băng Cơ cảm thấy có chút rợn tóc gáy, từ khi nào chính mình đã trở thành một chiếc bánh thơm ngon được săn đón vậy? Đám người này đối với mình nhiệt tình như thể giống như đang nghênh đón ông thần tài vào cửa.
Huệ phi ở một phía trên bàn mạt chược cũng không ngẩng đầu lên, đẩy mấy quân bài trong tay về phía trước: “Lại hồ rồi, hồ rồi”
Ba nhà đối diện ảo não “hừ” một tiếng: “Đúng là thời tới cản không kịp mà, ngươi cũng liên tục Hồ ba lần rồi, không chơi nữa không chơi nữa.
“
Huệ phi tràn đầy đắc ý, lông mày nhếch lên, con nòng nọc nhỏ trên trán vì thế mà giống như đang sống: “Cung yến đúng ra là phải bắt đầu ngay lập tức rồi, nhanh lên, rửa mặt rồi trở về sửa soạn y phục, lát tối chúng ta lại tiếp tục”
Mọi người lập tức nghe lời rửa mặt rồi giải tán, vô cùng kính cẩn đối với Huệ phi, trước khi đi còn không quên nịnh bợ bà ta vài câu.
Chờ đến khi chỉ còn lại hai người, Lãnh Băng Cơ mới tức giận nói: “Bây giờ vẫn còn trong thời kỳ quốc tang, người vậy mà dám tụ tập đánh bạc, cũng không sợ có người ở sau lưng giở trò xấu, đến trước mặt phụ hoàng cáo trạng ngài sao? Hay là trên mông mọc nhọt nên thấy chỗ ấy lấn cấn khó chịu không ngồi yên được?”
“Chúng ta cũng không có đánh bạc, giống như chơi cờ vây, đọ thắng thua cao thấp thôi.
Bây giờ không được nghe nhạc, không được ca hát nhảy múa, ai nấy cũng đều buồn bực ở trong cung, khó tránh khỏi nảy sinh rắc rối, mỗi ngày ầm ï cãi qua cãi lại, phiền muốn chết.
Ta bảo các nàng ấy chơi mạt chược cứ một đống quân bài chà xát hai vòng thế này, miễn cưỡng còn có thể giải sầu.
Đương nhiên, đây là phụ hoàng của ngươi ân chuẩn, ai sẵn lòng cáo ai thì cáo đi”
Vào thời cổ đại, đống bài mạt chược này dường như không phải là một trò cờ bạc, nó chỉ là một trò tiêu khiển.
Phỏng chừng hoàng đế cũng ngại các nàng ầm ï chướng mắt, nên để các nàng vui vẻ như thế này để kiếm sự yên tĩnh.
Lãnh Băng Cơ quan sát bà ta từ trên xuống dưới: “Nét mặt hồng hào, mặt mày hớn hở, nhìn qua thấy cuộc sống tạm bợ này của ngươi khá là thoải mái nhỉ.
Hơn nữa, những phi tần này nể mặt ngươi như vậy, đừng nói với ta là, phụ hoàng lại thăng quan cho ngươi?”
Huệ phi hừ nhẹ, đầu bút còn đang vẽ dở một con nòng nọc nhỏ rất bắt mắt: “Nồi nào chẳng mở vung nồi nào, chức phi tử này ta đã làm hơn hai mươi năm cũng chưa từng di chuyển tổ riêng, đời này sợ là không trông cậy vào được”
Lãnh Băng Cơ trịnh trọng nói: “Ta cảm thấy, thân phận hiện tại là xứng đáng nhất với người rồi.
Cây cao đón gió, tốt hơn là người đừng nghĩ đến nó nữa”
Đối với một thân bắp thịt già nua và sự thẳng tính đến độ ngu ngốc của người, có thể bảo vệ vị trí phi tử này cũng đã không tệ, tất cả đều nhờ vào việc người ngốc có phúc của người ngốc.
Thấy con dâu khinh thường mình như vậy, Huệ phi khit mũi khó chịu: “Đừng xem thường người khác, hiện tại bổn cung ở trong hoàng cung này, lời nào nói ra cũng được coi trọng.”
“Cầm được phượng ấn rồi thật là không bình thường nhỉ, ngữ khí cũng lỗ mãng hơn”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...