Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Vu phó tướng suýt chút nữa phải từ trên giường nhảy ra: “Nam nữ thụ thụ bất thân!”
“Chỗ đặt biệt của ngươi ta xem còn ít hay sao? Nhanh lên một chút, đừng lề mề!”
Vu phó tướng nghĩ lại vết sẹo trên bụng trái của mình, hai mắt đỏ hoe.

Bản thân mình cũng đã không còn trong sạch, đập bình phá chậu phải vì Vương gia nhà mình mà hiến thân cũng là điều tất yếu.

Hắn làm trò cởi áo tháo thắt lưng trước mặt của Lãnh Băng Cơ, cởi bỏ xong áo bông, vẻ mặt oán giận, ngượng ngùng vân vê ngón tay.

Lãnh Băng Cơ trực tiếp đặt bàn tay mang theo cảm giác lạnh lẽo ở trên dạ dày của hắn: “Đè xuống có bị đau hay không?”
Vu phó tướng cắn răng chịu đựng: “Đau!”
“Nơi này thì sao?” Lãnh Băng Cơ di chuyển ở một hướng khác.

“Cũng đau.”

“Chỗ này?”
“Vẫn đau?”
Lãnh Băng Cơ nghỉ ngờ, dù sao thì cũng không có khả năng đau đớn xoay vòng chứ: “Rốt cuộc ngươi đau ở đâu?”
“Lực của tay ngươi quá lớn, nhấn chỗ nào thì chỗ ấy đau.”
Lãnh Băng Cơ không muốn tranh cãi vô ích: “Thử máu đi, †a đi lấy châm”
“Đừng mài!”
Vu phó tướng vội vàng xua tay không ngừng, sau đó giơ tay chặn lại, từ trong áo bông lấy ra một quả trứng gà.

Lãnh Băng Cơ đang quay người muốn đi bỗng dừng lại bước chân, cầm lấy quả trứng gà trong tay.

Vẫn còn nóng hổi.

Lãnh Băng Cơ ánh mắt mập mờ, hiểu rõ cười: “Ngươi đây là đang… Ấp trứng? Hay là đẻ trứng?”
Vu phó tướng cười “Hì hì” nhìn về phía nàng mà lấy lòng: “Không, không phải vậy đâu, đó là do ta đang cảm thấy khó chịu trong người vì vậy các huynh đệ đem cơm tới cho người bệnh đấy.


Vì đã được nấu chính, ta sợ bị nguội nên đã nhét nó vào trong áo bông.”
“Chỉ là nhét vào trong áo bông thôi hả? Ngươi nhét nó ở dưới cánh tay phải không? Lúc mà ta bắt mạch cho ngươi, cánh tay của ngươi lúc thì nắm chặt lúc thì thả lỏng vì vậy mạch đập rất loạn”
Vu phó tướng đối mặt với uy áp của Lãnh Băng Cơ cái trán đổ một trận mồ hôi, ấp úng nói: “Có thể là do vậy, động tác bị sai sót mà thôi, nhưng mà ta thật sự không cố ý”
“Thật sự là bị bệnh?”
Vu phó tướng gật đầu: “Bụng thật sự rất đau”
Mắt của Lãnh Băng Cơ lóe lên một tia gian xảo: “Phỏng chừng có thể là do di chứng phẫu thuật lần trước của ngươi †ạo thành ruột dính liền hoặc là bệnh tắc ruột”
“Đúng vậy, có thể chính là do vậy” Vu phó tướng thấy nàng nói nghiêm túc như vậy, cho dù là có đúng hay không, cũng hùa theo cho xong: “Có cần phải uống thuốc hay không?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Uống thuốc kiểu gì? Không có tác dụng đâu! Hay là mổ bụng thêm một lần nữa, hoặc là…”
Vu phó tướng giật cả mình: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Băng Cơ đưa trứng gà trong tay trả lại cho hắn: “Rất đơn giản, cầm cái trứng gà này không cần lột vỏ trực tiếp nuốt xuống.

Sau đó chạy xung quanh phủ nguyên soái hai mươi vòng.

Để cho trứng gà này đi vào từ miệng trên của ngươi đi ra từ miệng dưới, chẵn lẽ làm như vậy mà ruột không thông hay sao? Rất là đơn giản nhat”
Lời này vừa nói xong khiến cho nơi nào đó của Vu phó tướng căng chặt, má ơi, cho dù là cổ họng của hắn to thật sự có thể nuốt xuống, như mà nếu thật sự giống như gà mái già mà đẻ trứng vậy thì mặt già của hắn biết nhét ở đâu chứ?
Vương phi nương nương sao ngài có thể làm hại người như vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui