Lãnh Băng Cơ trước tiên giải thích cho mọi người yên tâm, sau đó thuận miệng chế nhạo.
Lời kia vừa thốt ra, trong phòng im ắng trong chốc lát.
Sở phu nhân đem vài vị Thiếu phu nhân tất cả đều chạy ra ngoài: “Vạn Hạnh, Nhược Hề không có chuyện gì rồi, nhanh đến phòng bếp nhìn chút, lấy chút canh bổ cho Nhược Hồ lót dạ.”
Vài vị Thiếu phu nhân một chút cũng không có cử chỉ khách sáo, cười toe toét đi đến phòng bếp, hoàn toàn coi tướng phủ là địa bàn nhà mình.
Lãnh Thanh Hạc than nhẹ một hơi, lúc này mới mở miệng: “Gần đây trong phủ vẫn luôn không yên ổn”
Lãnh Băng Cơ chút kinh ngạc: “Làm sao vậy? Có trộm?”
“Không phải: “Lãnh Thanh Hạc ấp a ấp úng: “Là có chút chuyện kỳ quặc, từ sau khi Lãnh Băng Nguyệt ra đi”.
Sở Nhược Hề nhìn hắn sốt ruột nói chuyện: “Cùng Băng Cơ nói chuyện, sao phải ấp a ấp úng như vậy làm gì? Vẫn là để thiếp nói.
Kỳ quái, bất an cái gì, theo thiếp thấy là có người cố ý giả thần giả quỷ, dọa người khác bất an.”
Lãnh Thanh Hạc không phản bác.
Băng Cơ tạm dừng động tác ở trong tay: “Có chuyện gì vậy?”.
“Chuyện là như này, từ lúc tang sự xong xuôi cho Băng Nguyệt, bà lão phụ trách giúp nàng khâm niệm bị ma quỷ ám ảnh, điên điên khùng khùng, có phải là Băng Nguyệt quay về rồi.
Không biết phải làm như thế nào, ta đành sai người đưa cho bà một chút bạc, tiễn bà ta rời phủ rồi”.
.
ngôn tình sủng
Phụ thân trong lòng bất an, cũng nói Băng Nguyệt không cam lòng, sợ là còn có thể trở về, đặc biệt tìm cái gì mà gọi là Cao tăng đắc đạo đến phủ để siêu độ.
Ta cũng không ngăn cản, tốt xấu gì cũng là để giúp người trong phú thêm an tâm.
Ai biết, người nọ miệng nói hươu nói vượn, cái gì mà nơi này phong thuỷ không tốt, cái kia thì canh giờ là đại hung, mọi việc như vậy rối tung rối loạn.
Không những chấn an được hoang mang trong lòng mọi người, mà ngược lại còn làm vấn đề trầm trọng thêm.
Phụ thân y theo lời người nọ nói, đem Tướng phủ phong thuỷ đổi hết, tiêu phí rất nhiều bạc, một hồi sống yên ổn.
Nhưng trước hồi này, bọn họ nhận lại bắt đầu sau lưng khe khẽ bàn luận, nói trong phủ có việc lạ.
Nói thập phần mơ hồ, kẻ khác cũng khiếp sợ”
Sở Nhược Hề nói tới đây, thì ngừng lại.
Lãnh Thanh Hạc nói: “Các bà già chỉ lắm mồm, cho dù hù dọa hai cậu cũng kệ đi, nàng cùng các bà ấy tính toán làm gì?”
“Nói ra để Băng Cơ xem xét phân xử, cũng coi như là việc trong nhà, chuyện này ta không quản thì làm sao được? Đơn thuần chính là có người giả thần giả quỷ, có mưu đồ gì, ta không lôi hắn ra ngoài sáng, như thể nào có thể được? Còn tùy ý để cho người này vẫn gây ra sóng gió sao?”
Sở Nhược Hề một bước cũng không nhường, giành giật nói.
Việc này, Lãnh Băng Cơ đã nghe Lãnh Minh Nguyệt nói qua.
Phụ thân chú ý phong thuỷ, cũng mê tín, mà sự tình trong nhà, cũng không sáng rọi, lại không thể để kéo dài, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, khó tránh khỏi bị thầy mo này hãm hại lừa gạt.
“Đến tột cùng là có việc gì lạ?”
Sở Nhược Hề “Hừ” một tiếng: “Đều là một ít kỹ xảo nhỏ, nhưng mà vẫn có người tin.
Ví dụ như, trong vườn nửa đêm đột nhiên không biết từ nơi nào bay ra mấy con ma trơi, nhảy lên nhảy dựng xuống, hù chết mọi người.
Ta nghe nói lúc sau đặc biệt chạy đến trộm coi, trên mặt đất còn có một ít bột phần vẫn chưa đốt sạch.
Tuy nói ta không biết đó là cái trò đùa gì, nhưng là cũng có thể khẳng định, không phải là ma trơi gì cả, khẳng định là có người quấy phá”.
Điểm này, Lãnh Băng cơ đương nhiên thừa nhận.
Cho dù là ma trơi thật sự, vậy cũng chỉ có thể là xương cốt phơi thây lâu ngày ở bên ngoài hoang dã, bị gió thổi phơi nắng, bên trong là bột phốt pho, tự cháy cũng chỉ là một loại hiện tượng thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...