Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu
Cừu Thiếu Chủ cũng không nói gì, chỉ trực tiếp đi lướt qua Phượng Lôi Ngọc, rồi vén màn lên, ngồi bên cạnh Tiểu Vân Triệt xem xét một lát, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đang ngủ của hắn mà không nhịn được nhếch khóe môi lên cười cười.
Phượng Lôi Ngọc vẫn yên tĩnh đứng ở sau lưng Cừu Thiếu Chủ.
Cho tới nay, hai người đều ở chung với hình thức như vậy.
Ở trước mặt Cừu Thiếu Chủ, Phượng Lôi Ngọc là một người trong suốt, không nói nhiều, không có cảm giác tồn tại.
Thế nhưng khi Cừu Thiếu Chủ cần, Phượng Lôi Ngọc sẽ xuất hiện ở trước mặt Cừu Thiếu Chủ trước tiên.
Cừu Thiếu Chủ đứng dậy: “Ta không ở Giang Nam một thời gian, bên kia xảy ra chút việc, có thể ta sẽ trở về vào ngày mai, người ở lại đây đi”
Phượng Lôi Ngọc không chút nghĩ ngợi, khẽ gật đầu một cái: “Ta cũng trở về Giang Nam”
“Ta nghĩ ngươi sẽ luyến tiếc Tiểu Vân Triệt”
Phượng Lôi Ngọc cúi đầu, ngượng ngùng cười: “Có rất nhiều người ở kinh thành thương Vân Triệt cưng chiều Vân Triệt, không cần ta”
Cừu Thiếu Chủ ngẩn người: “Ngươi cũng không còn trẻ nữa.
Có không ít nam nhi tuổi trẻ tài cao ở chỗ Phong vương gia, Băng Cơ sẽ suy nghĩ việc chung thân đại sự của người giúp ngươi.
Người đi theo ta làm cái gì? Bên cạnh ta cũng không thiếu người hầu hạ”
Phượng Lôi Ngọc vân về góc áo, nói với vẻ mặt bất an: “Chủ tử không cần ta sao?”
Cừu Thiếu Chủ cười ha ha: “Năm đó ta cứu người mà không phải người bị bán cho ta.
Ngươi nên có quyền theo đuổi cuộc sống của chính mình”
“Nhưng chủ tử chính là thứ mà ta theo đuổi.
Cả đời này của Phượng Lôi Ngọc người của chủ tử, ta đều đi theo chủ tử khắp chân trời góc biển”
“Ta không thích có người trói buộc ở bên cạnh” Cừu Thiểu Chủ trả lời rất kiên quyết, cũng rất dứt khoát.
Phượng Lôi Ngọc siết chặt góc áo: “Chủ tử vì Phong Vương Phi mà chẳng bao giờ đi bộ đường xa trong năm năm qua, cho tới bây giờ chủ tử cũng không cảm thấy trói buộc.
Lôi Ngọc chỉ muốn đi theo chủ tử, chủ tử cũng có thể coi ta là cái bóng, hoàn toàn có thể tuỳ theo ý mình mà làm bất cứ điều gì, không cần quan tâm đến ta, ta sẽ luôn đuổi kịp”
Phong Lôi Ngọc khiến cừu thiếu chủ có chút hoảng hốt: “Ngươi cảm thấy ta thích Lãnh Băng Cơ sao?”
Phượng Lôi Ngọc khẽ nâng cằm đánh giá hắn: “Thích, cũng không thích”
“Vì sao?”Cừu thiếu chủ có chút kinh ngạc.
“Lôi Ngọc cũng không biết nói sao, loại tình cảm mà người dành cho Vương phi nằm giữa thích và yêu.
Công bằng mà nó, người luôn giam hãm tình cảm của bản thân nằm trong vị trí này, không tiến tới cũng không lùi bước.
Lui một bước thì người không cam lòng buông tha mà tiến thêm một bước thì người lại mẫn cảm, sợ hãi bị từ chối, vì vậy mà mất đi.
Theo thời gian, người theo đuổi tình cảm của chính mình mà đem sự ái mộ trong lòng giam cầm lại.
Thích ngày càng nhiều liền biến thành thân tình không thể dứt bỏ.
Người hy vọng nàng có được hạnh phúc mà chẳng sợ bỏ mặc bản thân, để bản thân chịu ủy khuất chứ không phải ích kỷ giữ lấy.
Cho nên khi yêu mà có được thì người mới có thể tiêu sái xoay người buông tay.
Mà phần tình cảm của các người mới có thể thật dài thật lâu”
Cừu thiếu chủ lần đầu tiên chân chính đánh giá tiểu nha đầu này, thực sự Lãnh Băng Cơ nói, nàng bé đã lớn rồi, có thể nói chuyện tình cảm rõ ràng như vậy, hơn nữa còn thanh lãnh trí tuệ.
Từ trước tới nay, bản thân hắn đều xem nàng bé như người vô hình.
“Ngươi làm sao mà biết, từ nơi nào nhìn ra vậy?”
Phượng Lôi Ngọc giọng như muỗi kêu, thì thào nói: “Cảm động lấy thôi.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, ta nói người là chủ tử của ta, ta luôn phải phỏng đoán tâm tư của người, làm như vậy thì mới làm người hài lòng được.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...