“Không muốn đi” Mộ Dung Phong cúi người, dùng đám rầu lún phún mới mọc cọ cọ lên gương mặt mịn màng của Lãnh Băng Cơ: “Vì sao phụ hoàng không để ta ở bên người bảo vệ nàng chứ?”
Lãnh Băng Cơ rụt đầu vào trong áo ngủ bằng gấm, rồi giơ tay đẩy hắn ra: "Chẳng có chút hình tượng gì cả, mau đi ăn sáng đi, không phải hôm nay còn có chuyện quan trọng cần làm sao?”
"Chuyện quan trọng gì cơ?”
Lãnh Băng Cơ ló đầu, lộ hai mắt ra ngoài: “Sự kiện Phi Ưng Vệ đã chấm dứt chưa? Hôm nay tất cả tù binh sẽ được chuyển giao cho Đại Lý Tự thẩm vấn, chẳng lẽ chàng không nên đi hỏi thăm một chút, xem còn manh mối nào bị bỏ sót không?”
Mộ Dung Phong khẽ “Ừ” một tiếng: “Nếu có chuyện quan trọng gì, Lâm Phong sẽ bẩm báo cho ta biết”.
Hai mắt Lãnh Bằng Cơ nhẹ chớp hai cái, chột dạ hỏi han: “Trước khi Ưng Hoàng giáo chủ tàn đời, chẳng lẽ không để lại vài câu di ngôn bị tráng, lẫm liệt nào sao? Kiểu như mười tám năm sau sẽ lại là một trang hảo hán chẳng hạn?
Mộ Dung Phong im lặng một thoáng, rồi nói một câu: “Không nói gì”.
Thật không bình thường, mấy trùm phản diện trong phim truyền hình không phải trước khi chết sẽ luôn phát biểu đôi lời hả, sao Ưng Hoàng giáo chủ lại không tự viết một bài điếu văn cho chính mình chứ?
Nhưng mà không nói thì tốt, lỡ nói ra cái gì không nên nói, Mộ Dung Phong sẽ bùng nổ mất.
Từ nay về sau, xem như phụ thân đứa nhỏ đã anh dũng hy sinh đi, tới ngày lễ tết hắt một chén rượu xuống đất cũng cho hắn là được.
Sau khi giải quyết xong mối họa lớn trong tim, rốt cuộc Lãnh Băng Cơ cũng cảm thấy yên lòng.
Nàng đuổi Mộ Dung Phong đi, rúc đầu vào trong chăn, ngủ tới khi sắc trời tối đen.
Khi tỉnh dậy, trong cơn mơ màng, cách một tấm màn, nàng nhìn thấy có một người đang ngồi trước bàn trà.
Nàng tưởng Mộ Dung Phong đã trở lại, bèn duỗi người một cái: “Sao về sớm thế? Giờ nào rồi?”
Người trước bàn nghe thấy nàng hỏi, xoay mặt qua đáp: “Bổn thiếu đếm tới ba, nếu người còn không đứng dậy, ta sẽ giật chăn của người đi”.
Chút buồn ngủ còn sót lại của Lãnh Băng Cơ lập tức bị đánh bay, “xoạt”, nàng vội vàng bật dậy, xoa xoa con mắt, sau đó vén màn lên: “Cừu thiếu chủ!”
Cừu thiếu chủ vẫn mặc bộ cảm bào đỏ tươi như máu, trên viền cổ tay và vạt áo trước ngực thêu một hàng hoa bỉ ngạn diêm dúa bằng chỉ kim tuyến.
Hắn ta nhe răng cho nàng một nụ cười trắng sáng, nụ cười này khiến cả căn phòng bừng sáng hẳn lên, sinh động vô cùng.
“Quấy rầy giấc mộng xuân của nàng?”.
Lãnh Băng Cơ hất chăn ra, bước xuống giường: “Huynh hồi sinh khi nào?”
Cừu thiếu chủ không hề kiêng kị gì mà giương mắt đánh giá nàng: “Nàng ngủ mà cũng mặc y phục à? Sớm biết thế ta nằm thẳng xuống bên cạnh nàng, chờ nàng dậy cho rồi.
Ngồi trên cái ghế đẩu này vừa lạnh, vừa cấn đau mông nữa chứ?”
Lãnh Băng Cơ tức giận trừng mắt nhìn hắn ta, sau đó vươn tay lấy xiêm ý treo bên cạnh mặc vào: “Làm sao huynh biết ta đã trở về phủ?”
Hỏi xong, nàng lại cảm thấy mình đúng là ngu, đường đường là các chủ của Tàng Kiểm Các, tại mắt ở tám hướng, tự nhiên tin tức sẽ linh thông rồi.
Cừu thiếu chủ đưa ngón tay ra quấn máy lọn tóc đen trước ngực, trong quyến rũ vô cùng: “Ta mới về kinh mấy ngày hôm trước, sau khi về bèn tới thẳng Kỳ vương phủ tìm nàng, thế nên mới biết nàng đã tiến cung.
Nếu nàng còn không ra, ta sẽ tới thắng hoàng cung kiếm nàng”
Lãnh Bằng Cơ không thèm rửa mặt, cũng không súc miệng mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn ta: “Thị vệ trong cung nghiêm ngặt hơn Kỳ vương phủ rất nhiều, tốt nhất huynh nên thành thật một chút.
Nếu không, đánh mất cái mạng nhỏ của ngươi là chuyện nhỏ, danh tiết của ta bị phá hủy mới là chuyện lớn”.
Cừu thiếu chủ khẽ thở dài một cái: “Nói nói cho vui vậy thôi, nghe nói Phi Ưng Vệ đã bị Phong Vương gia tiêu diệt, tạ tự nhiên phải kẹp chặt đuôi lại, tránh cho ngày nào đó Phong Vương gia ghen quá mức, xuống ta với chúng ta”
“Chỉ giết mình huynh thôi thì cũng được, những người khác đều vô tội.
Nhớ viết xong di thư trước, để lại toàn bộ tài sản của huynh, còn có Tàng Kiếm Các cho ta” Lãnh Băng Cơ chế nhạo nói.
.