Mặc dù chuyện Mộ Dung Phong bị thương không được truyền vào cung, nhưng đã nhiều ngày không đến quân doanh, cũng chẳng lộ diện, Tề Cảnh Vân và Thẩm Phong Vân cảm thấy có chút kỳ lạ, nên đã ôm vò rượu tìm đến tận cửa.
“Chỉ biết biểu ca nói chẳng thành tiếng sắp phải làm cha rồi, nhưng sao lại không biết, nam nhân còn phải ở cữ cơ chứ?”
Tề Cảnh Vân miệng mồm lanh lẹ nói, cười hì hì rồi lên tiếng: “Đã nhiều ngày rồi, mà vẫn chưa nở ra sao?”
Mộ Dung Phong khuôn mặt đen sầm: “Để rượu ở lại, ngươi có thể đi rồi”
Lãnh Bằng Cơ cười híp mắt bưng một bát canh gà béo ngậy qua đó, cung kính trước mặt Phong vương gia: “Uống đi, không đủ thì còn đó”
Nhưng Mộ Dung Phong chỉ nhìn chằm chằm vào vò rượu mà người khác đang ôm trước bụng, khuôn mặt oán giận.
Lãnh Băng Cơ xắn xắn tay áo, kéo hai người Thẩm Phong Vân đi đấu quyền, đánh đến bọn họ thua một cách thảm hại..
Rượu mà Thẩm Phong Vân và Tề Cảnh Vân mang đến vẫn chưa uống được giọt nào, thì Phong vương gia hắn đã ực một bụng canh gà.
Cuối cùng, hai người Thẩm Phong Vân dưới ánh mắt uy hiếp và oán giận của hắn, đã hào phóng ôm vò rượu đến: “Biểu ca đang ở cữ, bọn ta cũng chẳng giúp được gì cả, tự phạt một ly đi”
Sau khi nửa vò rượu được uống xuống bụng, lưỡi tặc lại, vừa nãy Lãnh Băng Cơ như có chiến thần hộ thân, giương cờ thắng lợi.
Ba kẻ nam nhân không ngừng đánh, bắt đầu nói chuyện phiếm, bàn tán về nữ nhân.
Thẩm Phong Vân nói Lục Vụ công chúa đã làm mất danh tiếng của hắn, bản thân sớm muộn gì cũng phải đột nhập vào hoàng cung để đòi lại công bằng.
Tề Cảnh Vân thì nói những nữ nhân người Hồ đó có cặp mắt sáng và sống mũi cao giống như là hồ ly tinh, trên người có mùi hôi và lông hồ ly vẫn chưa cạo sạch.
Mộng Dung Phong cũng nói bậy: “Trưởng tẩu là mẫu thân, sau này trước mặt Lãnh Băng Cơ, hai người không được tiếng to tiếng nhỏ, ăn nói đàng hoàng chút đi”
Cho đến khi tiễn hai người say sưa họ về, thì Lãnh Băng Cơ quay lại, miệng cười tươi rói: “Chàng nói xem có phải Phong Vân đã để ý Lục Vụ rồi không?”
Mộ Dung Phong không lên tiếng.
Lãnh Băng Cơ lại nói: “Tề Cảnh Vân này một thân phong lưu, miệng chẳng nói được câu nào thật tình cả.
Nói những người Hồ đó cũng chỉ bình thường thôi, nhưng nói quá khoa trương rồi đó.”
Mộ Dung Phong ngẩng mặt lên tràn đầy nghiêm túc: “Sao nàng biết?”
Lãnh Băng Cơ mở miệng dẫn chứng: “Trước đây trong thôn của ta có một cặp phu thê người Hồ làm ăn buôn bán, thường kể cho bọn ta nghe về phong tục tập quán của bọn họ, khác hẳn so với những gì mà Tề Cảnh Vân đã nói”.
Mộ Dung Phong ôm nàng vào lòng, sờ vào đầu nàng rồi lại bắt đầu nói bậy: “Sau này tránh xa Tề Cảnh Vân một chút”
Nam nhân này, huynh đệ của mình mà cũng ghen được sao.
Trước đây thì bảo nàng tránh xa Thẩm Phong Vân, bây giờ lại bắt nàng tránh xa Tề Cảnh Vân.
Lễ Trung Nguyên.
Nhi Nhi mang hương nến cống nạp bỏ vào xe ngựa.
Mộ Dung Phong cười trên xe ngựa, quay người lại cẩn thận dặn dò Lãnh Băng Cơ: “Đợi bản vương trở về từ từ đường trung liệt, thì sẽ đến dốc ba dặm đón nàng.”
Lãnh Bằng Cơ tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Chàng đã nói ba lần rồi, ta đã nói là không cần, vết thương của chàng vừa mới khỏi, còn cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn nữa.
Nếu như ta gặp ca ca, thì sẽ về cùng huynh ấy”
“Bây giờ đại ca đang làm quan, có thể nhàn rỗi như nàng sao? Chưa chắc buổi sáng huynh ta đã đi được.”
Lãnh Băng Cơ đã vào bên trong xe ngựa, vén lấy màn xe, hừ nhẹ một tiếng với hắn: “Mẫu phi mẫu thân, đi thôi!”
Phu xe nghe thấy liền nín cười, thật sự không thể để hai người này ở cùng nhau được, hắn cầm roi ngựa và đánh xe rời khỏi cửa vương phủ.
Hai thị vệ cưỡi ngựa đi theo sau xe ngựa, bọn họ đã tháo mặt nạ quỷ ra.
Nếu không thì với cái thời tiết nóng nực này, mặt nạ bị phơi nắng nóng đến bốc hơi, thì có thể nướng chín lớp da mặt của bọn họ mất.
Cuối cùng Vương gia cũng khai ân.
Viếng mồ mả tết Trung Nguyên cần chú ý, theo phong tục ở đây, bình thường người nhà dậy từ sáng sớm bắt đầu chưng mì phở, đến gần giữa trưa mới chàng tốt, dùng vỏ bọc vào làm đồ tế lễ, đi viếng mồ mả tổ tiên nhà mình.
Lãnh Băng Cơ rất sợ ngày này giữa trưa, đã đi ra khỏi thành từ sớm, theo đường người đi lác đác, đi được ba dặm liền ngoặt vào sườn núi, tĩnh lặng không hề có bóng người nào.
Xe ngựa đi được nửa đường, có tiếng chém giết, có tiếng kêu cứu, một ông lão đầu tóc bạch phơ, ôm chặt bao, chạy lảo đảo hướng sau xe ngựa mà trốn, miệng kêu: “Cứu mạng, cướp giật!”
Sau lưng có ba người mặc áo đen che mặt, tay cầm thanh kiếm long lanh, đuổi theo không dời.
Lãnh Bằng Cơ vén rèm, nhíu mày nói: “Ban ngày ban mặt, dĩ nhiên có người dám can đảm cầm đao hành hung, thật sự không còn lí lẽ nào!”
Hai thị vệ trở mình xuống ngựa, ngăn cản trước ngựa, làm tròn nhiệm vụ bảo vệ an toàn của Lãnh Băng Cơ, kiêng dè có bẫy.
Mấy kẻ xấu kia đuổi theo ông lão không bỏ, buộc ông ta phải giao cái túi trong ngực, một tay chém xuống, máy bay tung tóe, ông lão kêu thảm thiết, té ngã xuống đất, túi trong ngực liền bị đoạt “Túi của ta! Cái bọn người xấu đáng bị đâm nghìn đạo này, đó là lão tổ tông lưu lại đồ gia truyền…!”
Ông lao đuổi theo không kịp, nện vào ngực mà khóc.
Lãnh Bằng Cơ không nhìn được cảnh bất bình này, phân phó hại thị vệ: “Còn lo lắng cái gì?
Chẳng lẽ cứ ngồi yên mặc kệ sao? Còn không mau đuổi theo, tranh thủ đoạt trở về!”
Thị vệ cũng hiểu được đám người đánh người kia đáng giận, thủ đoạn độc ác, nghe được mệnh lệnh của Lãnh Bằng Cơ, liền rút kiếm đuổi theo.
“Vương phi nương nương, chính mình cẩn thận!”
Lãnh Bằng Cơ không chút sợ hãi, thấy ông lão bị thương nằm trên mặt đất kêu đâu, liền vén rèm xuống ngựa.
Nhi Nhi biết tấm lòng của người thầy thuốc, nàng liền quay người vào xe ngựa xách hòm thuốc.
Đám người xấu làm xong việc, liền chạy trốn vào trong rừng, thị vệ liền đuổi theo chém giết, sát khí nồng nặc khiến người kéo xe ngựa có chút không yên lòng, phụ xe không dám buông lỏng.
Lãnh Bằng Cơ tiến lên, cúi người hỏi: “Ông lão, người thấy thế nào?”
Chỉ chuyên tâm xem vết thương của ông ta.
Vừa rồi ông lão không còn sức lực đột nhiên đứng dậy, rút con dao từ trong ngực, nhanh chóng hướng tới Lãnh Băng Cơ mà đâm tới.
“Công chúa Như Ý để ta tiến người một đoạn đường”
Lãnh Băng Cơ không hề đề phòng, thấy ánh sáng lóe lên, bộ mặt ông ta dữ tợn, đã biết việc lớn không ổn, liên tục né tránh.
Thân thủ đối phương linh hoạt, ra tay tàn nhẫn, nhìn vừa biết là người trong nghề chuyên môn giết người kẻ cướp.
Tuy phản ứng của Lãnh Băng Cơ nhanh chóng nhưng không thể tránh được một đao kia, liền đứt khoát tránh đi chỗ hiểm, liền bị đâm vào vai trái.
Lập tức một hồi đau đớn máu tóe ra Lãnh Băng Cơ run người, kêu rên một tiếng.
Một kích không trúng, người nọ liền ưỡn người về phía sau từ mặt đất nhảy lên, liên tiếp triển khai công kích về phía Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ bị bắt lùi liên tục về phía sau, thập phần thảm hại, trong lúc nhất thời không đánh trả được.
Phụ xe vừa nhìn thấy Vương phi nương nương nhà mình gặp nạn, la hét một tiếng: “Nhanh cứu Vương phi nương nương! “
Chính mình kéo xe xông tới.
Người còn chưa tới, đã thấy hoa mắt, một đạo ánh sáng đỏ lóe lên, sau đó nhiều ánh sáng đỏ tóe ra rơi xuống trên người phụ xe, cái thích khách kia đầu lìa khỏi cô.
Thủ pháp thật nhanh!
Phụ xe căn bản không thấy rõ đối phương ra tay như thế nào, ngay cả sát khí cũng không cảm nhận được, chỉ nhìn được một ít tay áo, tựa như nhảy múa bình thường.
Người đó nếu muốn lấy mạng thì dễ như trở bàn tay.
Sau khi thân ảnh màu hồng biến mất, phu xe lúc này nháy mắt vài cái, Vương phi nương nương không thấy đâu!
Hắn lập tức sợ hãi, liếc nhìn bốn phía, hỏi Nhi Nhi: “Người nọ trốn đi theo phương hướng nào?”
Nhi Nhi chỉ ngơ ngác mà lắc đầu: “Giống như quỷ vậy.”
Sau đó đột nhiên hiểu ra, thét lên một tiếng: “Tiểu thư nhà ta!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...