Trong phòng có khối băng, vừa bước vào phòng cảm giác nóng bức liền tiêu tan.
Lãnh Băng Nguyệt đang ngồi ở bên bàn uống rượu, bên cạnh đặt một hộp ngượng hương đan.
Rượu nóng chảy xuống cổ họng, hiệu quả của ngưng hương đan dần dần phát huy tác dụng.
Trước mắt nàng ta xuất hiện ảo giác, nàng ta nhìn thấy Mộ Dung Phong đang mỉm cười đi về phía mình, giữa đôi mày lạnh lùng hiện lên một nụ cười dịu dàng.
Trái tim nàng ta lập tức bắt đầu nhẹ nhàng nhộn nhạo, một ngụm uống vào, vừa lên tiếng liền tỏa ra mùi thơm của rượu hòa lẫn với mùi của ngưng hương đan: “Thiếp đã ăn nhiều ninh hương đan như vậy, chàng thấy ta đã trở nên xinh đẹp chưa?”.
“Mộ Dung Phong” nhìn nàng ta một cách si mê: “Làn thu thủy nét xuân sơn, hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh, một hai nghiêng nước nghiêng thành, sắc đành đòi một tài đành họa hai.”
Lãnh Bằng Nguyệt mỉm cười tự nhiên, đứng dậy đưa tay về phía hắn: “Vậy chàng tại sao còn không mau lại đây?”
“Mộ Dung Phong” ngoan ngoãn đi về phía nàng ta, nắm chặt lấy tay nàng ta, sau đó được một tấc lại muốn tiến một thước, thuận theo cánh tay ôm lấy eo nàng ta, dán chặt lên cơ thể hắn.
Lãnh Bằng Nguyệt “khanh khách” cười duyên, người giống như con rắn không an phận văn vẹo uốn éo: “Sau này chàng sẽ đối xử tốt với thiếp chứ?”
Giọng nói của “Mộ Dung Phong” quyến rũ mà thâm tình: “Đương nhiên rồi.”
“Không cho phép lại đối với người phụ nữ khác…”
Lời còn chưa nói hết, môi đã bị chặn lại.
Sau đó cả người bị bề ngang lên.
Lãnh Bằng Nguyệt giống như đá trong bể nước đá, nhanh chóng hòa tan, ngay cả xương cũng tan thành vũng nước.
Màn giường rũ xuống, quần áo vương vãi khắp sàn.
Hoa rơi mưa vũ, ong múa bướm bay, xuân sắc vô biên.
Lãnh Bằng Nguyệt yếu ớt dựa vào trên giường, tỉnh rượu rồi, tất cả ảo ảnh đều biến mất.
Phương Phẩm Chi ảo não nhìn vết máu trên giường, có chút sợ hãi.
“Nàng chưa từng nói với ta nàng vẫn còn nguyên vẹn”.
Lãnh Bằng Nguyệt hơi thở dốc: “Sao? Sợ rồi?”
“Đây không phải là chuyện đùa, nếu bị Phong vương gia biết, nàng và ta đều xong đời”
“Ta một nữ nhân còn không lo lắng, người sợ cái gì?” Lãnh Băng Nguyệt chế nhạo: “Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không bắt người chịu trách nhiệm.
Vương phi của vương phủ này ta vẫn còn chưa làm đủ.”
“Nhưng sẽ có một ngày, nàng và vương gia chung phòng, nếu như bị phát hiện, chẳng phải…”
Lãnh Bằng Nguyệt liếc nhìn thủ cung sa đã dần biến mất trong lòng, thỏa mãn nhắm kéo cổ áo lại, dùng ngón tay chải lại mái tóc rối bù.
“Chiếm được tiện nghi lại còn ra vẻ”.
Phương Phẩm Chi lúc này cũng không cảm thấy mình chiếm được tiện nghi, tay run rẩy mặc quần áo vào, muốn chạy trối chết: “Ta vốn không cố ý mạo phạm trắc phi nương nương, chỉ là trong lúc nhất thời không kiềm chế được.
Phương Phẩm Chi sau này không dám nữa”
“Đứng lại!” Lãnh Bằng Nguyệt chậm rãi ngồi dậy: “Hóa ra đàn ông đều giống nhau, vừa kéo quần lên liền không nhận người.
Lúc không quen biết người, người trêu chọc ta như thế nào, bản thân quên rồi sao?? Bây giờ ăn sạch sành sanh rồi, trái lại bây giờ để cho ta quá xinh đẹp, đã quyến rũ ngươi, có phải không?”
Phương Phẩm Chi “bụp bụp” một tiếng liền lập tức quỳ gối xuống trước Lãnh Bằng Nguyệt: “Trắc phi nương nương tha mạng.
Nếu Phẩm Chi biết được như thế này, cho dù ăn gan hùm mật gấu cũng không dám, Phẩm Chi biết tôi, xin nương nương tha mạng”
Lãnh Bằng Nguyệt từ trên giường ngồi dậy vẻ mặt bình tĩnh: “Nhìn bộ dạng sợ hãi của người kìa, uy phong vừa mới ở trên giường đi đâu mất rồi? Nhân lúc ta uống rượu say chiếm tiện nghi của ta rồi muốn trốn tránh trách nhiệm, không có cửa!”
Phương Phẩm Chi đã bị dọa cả người đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy căn phòng ngột ngạt và nóng đến mức không thở nổi.
Bản thân ở giữa ngàn hoa, một phiến lá không dính vào, luôn dựa vào vẻ bề ngoài này để dụ dỗ những phụ nữ đã có chồng giàu sang ăn cơm trai bao, Không ngờ thật vất vả mới câu được con cá lớn, nhưng lại là một kẻ ăn thịt người.
“Ai đã gửi nó? Một đứa nhỏ sáu hoặc bảy tuổi tên là Hoa Tử, đã hỏi kỹ càng, cậu bé không biết gì cả, chỉ nói rằng người gửi thư cho cậu bé là một người đàn ông cao gầy, không thể nhìn thấy dung mạo rõ ràng”
“Lá thư này và mực được sử dụng?” Cũng đã điều tra, cực kỳ bình thường, mỗi một cửa hàng bút và mực ở thượng kinh thành hầu như đều có bán.
Trái tim Mộ Dung Phong liền trầm xuống.
Ít nhất, chúng ta có thể biết rằng Băng Cơ bây giờ an toàn và khỏe mạnh là tốt.
Lãnh Thanh Hạc nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Mộ Dung Phong, trong lòng có không đành lòng: “Vương gia tự mình bảo trọng, Băng Cơ thông minh như vậy, nhất định sẽ không có việc gì”
Mộ Dung Phong chăm chú nắm chặt tờ giấy, ngón tay đều bởi vì ngấm ngầm chịu đựng mà run rẩy.
Hắn đột nhiên dừng mắt lại, đem tờ giấy viết thơ tiến lại gần: “Đại ca, người xem chữ viết này, có cái gì không đúng?”
Lãnh Thanh Hạc nghi hoặc lật qua lật lại vài chữ: “Chữ viết rất bình thường, chứng minh không phải là người thường xuyên cầm bút.
Nếu là điều nhỏ nhặt chính là chữ cuối cùng này bất luận là so sánh hay tác động đều khác với mấy chữ trước đó”
Mộ Dung Phong kích động mà gật đầu: “Đúng vậy, chính là chữ Triệu này, rõ ràng so với mấy chữ trước viết tốt hơn! Nhưng mà điều này rõ ràng là từ bút và tay của một người đàn ông”
Lãnh Thanh Hạc nói một cách chắc chắn, sau đó trước mắt đột nhiên sáng lên: “Ta hiểu ý của Vương gia ngài, người nói, chữ cuối cùng này, hắn nhất định là thường xuyên viết, cho nên chữ này viết tương đối dùng nhiều, so với những chữ khác tốt hơn! Hãy nhớ thông tin “Triệu” này rất có thể là họ của mình và ông thường viết.
Còn nữa, chữ trước này, hoàn toàn viết tuân theo quy tắc, không giống như mấy chữ sau.
Tuy nói như vậy, nhưng kinh thành nhiều người họ Triệu như vậy, chẳng lẽ kiểm tra từng người một? Đó không phải là tìm cá trong đống cỏ khô sao?”
“Không cần” Mộ Dung Phong nheo mắt nhìn, từng chữ từng chữ: “Một người không thường xuyên cầm bút, nhưng cần phải thường xuyên viết tên của mình, còn có số liệu, sẽ là thân phận gì?”
“Chưởng quỹ! Hoặc người ghi chép sổ sách!”
“Đúng vậy” Mộ Dung Phong chắc chắn: “Người nam nhân đó cực kỳ xảo quyệt, không có khả năng chẳng nể ai nắm lấy Băng Cơ đi lại xung quanh, nhất định có xe ngựa tiếp ứng, sau đó ẩn nấp.
Chúng ta đi điều tra trước, cửa hàng của chưởng quy họ Triệu, so sánh chữ viết tay, xem có kết quả gì không?”
Hai người suy tính rồi lập tức bắt đầu hành động...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...