Biết được tin tức này, ta thật sự rất giật mình.
Nhưng mà mưu đồ của chúng ta đã sắp đặt lâu như vậy không thể bỏ dở nửa chừng.
Vì vậy lợi dụng lúc Cừu thiếu chủ đang ở trên kinh đô tranh giành tình nhân với Phong nhi, nên đã dần dần thu lưới, làm giả con dấu, giả truyền thư tín của Cừu thiếu chủ, lén lút thay đổi vị trí dấu bạc.
Đáng tiếc là Cừu thiếu chủ quá nhạy bén, phát hiện điểm không bình thường rất nhanh, đồng thời từ trên kinh thành chạy về Giang Nam, bắt tay vào điều tra việc này, vạch trần nhị trưởng lão giả điên giả khùng, từ đó cản trở phá hủy kế hoạch ban đầu của chúng ta.
Không có biện pháp nào, mềm mỏng không được thì chỉ có thể dùng bạo lực, bên phía Mạc Bắc đã liên lạc được rồi, chỉ cần đủ ngân lượng, là đã có thể tiền trao cháo múc.
Vì vậy bản vương chỉ có thể cố gắng đoạt.”
“Kết quả là sau khi ngươi thành công, Giang Nam không có giữ chân được Cừu thiếu chủ, vậy nên hắn đã lên đường lần theo dấu vết đi tới Lạc Dương.
Ngay tại bên trong thành Lạc Dương ngươi đã ra lệnh cho Cừu Trí Tín thông đồng với nội gián của Tàng Kiếm Các, sử dụng kế điệu hổ ly sơn để dẫn dắt Cừu thiếu chủ rời đi để giết người bịt đầu mối.
Tuy răng Phượng Lôi Ngọc đã tiết lộ tuyến đường di dời của các ngươi, nhưng mà vừa đúng lúc đem chúng ta dẫn tới thành Lạc Dương.
Mà Phó nguyên soái lấy vận chuyển lương thực của quân đội làm ngụy trang từ thành Lạc Dương đi qua Tấn Châu, đến Hà Tây, mới có thể thông suốt một đường.
Chỉ cần tới biên giới của Hà Tây, đó chính là địa bàn của nhị hoàng thúc ngài, bạc trắng sẽ được đổi thành vũ khí, bạc trắng sẽ do người của Mạc Bắc cầm giấy thông hành chính thức vận chuyển ra khỏi Trường An, cho dù chúng ta sẽ điều tra như thế nào, cũng không điều tra tới trên đầu của nhị hoàng thúc.
Kế hoạch này có thể nói là không chê vào đâu được”
“Nhưng trên thực tế, bản hoàng thúc lại bị hai người các ngươi bố trí vào.
Âm binh dẫn đường không những không thể dẫn các ngươi đến Lạc Dương, ngược lại còn làm cho các ngươi đem tất cả lực chú ý đều chuyển đến Tấn Châu”
“Vì vậy bạc trắng ngài đã không có cách nào vận chuyển ra ngoài một cách an toàn, trong lòng vội vàng, chỉ có thể dấu ở ngay tại chổ, chờ đợi sau khi tin tức đi qua, bằng tất cả biện pháp chở đi lần nữa.
Bạc trắng một nửa giấu ở bên trong hồ nước một nửa khác giấu ở trong bãi tha ma của nghĩa trang có phải hay không?”
Nhị hoàng thúc thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy.
Ta vốn dĩ lo lắng, bất chấp nguy hiểm ở lại Tấn Châu.
Ai ngờ một trận tuyết lớn đã để lộ hành tung.
Ngươi dễ dàng mà tìm được địa điểm dấu bạc trắng, đồng thời còn tương kế tựu kế, muốn đứng ra phía sau làm ngư ông đắc lợi từ người của Mạc Bắc.
Bọn họ đã từng có liên lạc cùng với bản vương, nghĩa trang sớm hay muộn cũng sẽ bị bại lộ, nhưng bản vương không nghĩ tới rằng sẽ nhanh như vậy.”
“Thật ra, ngày đó khi ở trong núi phát hiện thi thể, ngươi nếu như không nóng vội mà phái người tiến đến tìm hiểu tin tức ngay thì ta cũng sẽ không hoài nghi đến nghĩa trang.
Nếu ngươi không dựa vào chôn cất thi thể để giấu vàng bạc, thì cũng sẽ không bại lộ.
Nói cái gì ta cũng không thể tin, nhị hoàng thúc tôn quý vậy mà sẽ giấu ở một nơi tràn đầy xác người.
Tuy rằng nói, nơi này thật sự là một nơi rất tốt để ẩn dấu: “Sai một li đi một dặm đúng là đời sau hơn đời trước, trong lòng nhị thúc ta tâm phục khẩu phục”
“Như thế thì, nhị hoàng thúc có bằng lòng trả lời chất nhi chỉ tiết của ba vấn đề hay không?”
“Ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Thứ nhất, người Mạc Bắc chắc chắn đã đem súng và chấn thiên lôi vận chuyển tới Hà Tây rồi, vậy thì giấu ở chỗ nào?”
Nhị hoàng thúc lắc đầu: “Không biết.
Cũng giống như bọn họ không biết ta giấu bạc trắng ở chỗ nào”
Mộ Dung Phong cũng không tiếp tục hỏi nữa: “Như vậy, nhị hoàng thúc phái nhiều người giả trang thổ phỉ như vậy, cướp bóc cừu gia.
Giang Nam tri phủ chẳng những không hành động gì mà còn nhốt Cừu thiếu chủ, chất nhi suy đoán, có phải là do nhị hoàng thúc ngươi bày mưu tính kế hay không?”
“Vấn đề này, nhị hoàng thúc cũng không muốn trả lời.
Chắc hẳn điều đó cũng không khó để điều tra”
“Vậy thì vấn đề cuối cùng, những tên thổ phỉ đó hiện tại đang ở chỗ nào? Ngươi nói thẳng ra rốt cuộc ngươi đã âm thầm nuôi bao nhiêu quân lính?”
Nhị hoàng thúc cười cười: “Không có, chẳng qua là một đám người ô hợp mà thôi, cho lợi ích tốt hơn sẽ bị tan rã ngay mà.
“Xin thứ lỗi cho chất nhi không thể tin tưởng được” Mộ Dung Phong lắc đầu: “Kế hoạch của ngươi đã thất bại, chất nhi cho rằng, vẫn nên nói cho rõ các chỉ tiết.
Tránh cho tổn hại tình cảm hòa thuận của hai thúc cháu chúng ta”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...