Vương Phi Mười Ba Tuổi

“Có thể trà trộn vào cấm vệ quân, không bại lộ thân phận, nếu ta không cùng chàng tới tử địa này, xem chàng sao giải quyết được bọn họ đây.” Lưu Nguyệt ném trường kiếm trong tay cho Hiên Viên Triệt.
Nàng không thích sử dụng kiếm, so với kiếm, nàng thích dùng chuỷ thủ hơn. (chuỷ thủ: dao găm.)
Đến cấm vệ quân mà cũng dám chơi, chuyện này chắc chắn không chỉ có các vị cao tầng Thiên Thần quốc tham dự, mà còn liên thủ với thế lực ngoài, nếu Hiên Viên Triệt còn sống trở về, không biết bọn họ còn dám bày ra cái gì nữa.
“Sợ không?” Hiên Viên Triệt nắm kiếm, thuận tay vuốt vuốt mấy sợi tóc loà xoà trước trán Lưu Nguyệt, xinh đẹp cười hỏi.
“Chàng nói gì cơ?” Lưu Nguyệt nhất thời nghiêng đầu, hai tay khoanh trước ngực, mười phần lãnh khốc kiêu ngạo.
Hiên Viên Triệt thấy vậy cười thật tươi, kéo tay Lưu Nguyệt, ngửa đầu nói: “Hảo, vậy chúng ta cùng đi.”
“Đi nào.” Lưu Nguyệt cũng nắm lại tay Hiên Viên Triệt, chỉ cần hắn ở bên cạnh, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, nàng cũng xông vào, nơi có thể ngăn cản nàng, phóng mắt khắp thiên hạ này cũng không có.

Cây cỏ rậm rạp, gió thổi, trời xanh, mây trôi.
Ánh sáng mặt trời sáng lạng chiếu rọi, nhưng không khí nơi đây lại cực kỳ âm lãnh.
Từng bước từng bước trèo lên một quả đồi, Lưu Nguyệt cúi đầu nhìn phía trước, chỉ thấy rừng rậm xanh rì trải dài, lông mày nhíu nhíu.
“Không còn đường khác?”
“Không có.”
Câu hỏi ngắn gọn, câu trả lời cũng không kém.
Rừng rậm trước mặt, bẫy rập dày đặc, thực tinh diệu mà cũng thực bí mật, nhưng đối với Lưu Nguyệt mà nói, sơ hở nhiều lắm, nàng liếc mắt qua cũng có thể thấy được trong rừng này ẩn dấu không ít cơ quan bẫy rập.

Nhưng mà, quá nhiều, tiếp nối nhau, tầng tầng lớp lớp, động một cái là tất cả sẽ cùng khởi động, không có cách nào tháo dỡ từng cái một được.
Mà bọn họ không có nhiều thời gian như vậy, rừng rậm này rất tươi tốt, thời tiết vào hè lại khô hanh, rất dễ phát lửa, đến lúc đó bọn họ có mọc cánh cũng không thoát ra được.
“Đi vào?” Lưu Nguyệt quay đầu lại nhướng mày, mang găng tay bạc vào.
“Đi vào.” Hiên Viên Triệt lạnh lùng trả lời, một tay ôm chặt Lưu Nguyệt, dưới chân khinh công, bay vào trong rừng rậm trước mắt.
Xông vào, không cần kỹ xảo hoa chiêu, chỉ cần tốc độ cùng thực lực.
Bởi vậy, Lưu Nguyệt cũng không có phản đối Hiên Viên Triệt ôm lấy nàng, ngược lại còn ôm chặt lấy hắn.
Phi nhanh mà đi, Hiên Viên Triệt từng bước xâm nhập rừng rậm.
“Vút.” Dưới chân đột nhiên mềm nhũn, Hiên Viên Triệt nhất thời rùng mình, lập tức tre trúc xung quanh, theo bốn phương tám hướng bắn đến, mũi được vót nhọn, mà trên đại thụ đột nhiên một khúc cây quét xuống, trên thân cắm đầy mũi nhọn, mỗi cái dài hơn nửa trượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận