Vương Phi Mười Ba Tuổi

Chẳng lẽ còn có cao thủ cao tay hơn bọn họ trong lĩnh vực ẩn dấu này?
Lông tơ cả người nháy mắt dựng lên, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, Dực Vương Thiên Thần quốc Hiên Viên Triệt, là cao thủ, nhưng hắn tuyệt đối không có kỹ năng này, người chưa từng trải qua huấn luyện chuyên môn, không có khả năng một tia hơi thở cũng không lộ ra, đây rốt cục là ai?
Gió chợt nổi lên, hây hẩy một mảng cỏ.
Mùi máu tươi dày đặc chậm rãi phiêu lãng trong gió.
Lục y nhân còn lại càng thêm hoảng sợ, mùi máu tươi, chẳng lẽ…..chẳng lẽ là…….
“Thầm thì, thầm thì.” Bên người đột nhiên truyền đến tín hiệu trả lời của đồng bạn, lục y nhân nhất thời mừng rỡ, lập tức quay đầu hướng tới chỗ vừa phát ra tiếng.
Trong bụi cỏ, một lục y nhân khác cúi đầu ngồi, quay lưng lại phía hắn.
Hắn thấy kỳ lạ, từ từ tiến lên, vỗ vai người kia một cái.

Người kia nhất thời quay đầu lại, chỉ thấy cổ họng hắn tét ra, vết cắt rất sâu, đầu lặc lìa, đong đưa qua lại, dính bằng một miếng thịt nhỏ, máu chảy ròng ròng, hai mắt trợn trắng, đờ đẫn nhìn lại, thè lưỡi ra, cười hềnh hệch.
(cell: khúc này ta chế thêm cho nó ghê rợn á ).
Lục y nhân nhất thời cả kinh, không kịp xoay người phòng bị, một kiếm đã quét qua, máu từ cổ họng nhỏ giọt xuống.
Muốn nói, không nói nên lời, muốn gọi, cũng gọi không được.
Lục y nhân mở to mắt quay đầu nhìn, Lưu Nguyệt chính là đang ngồi xổm bên người, lưỡi liếm liếm môi, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp thị huyết, khiến người ta lạnh thấu xương.
Không phát hiện ra, cho dù Lưu Nguyệt có ngồi trước mặt, hắn cũng không phát hiện ra được, giống như nàng chính là người vô hình, không, nàng là một linh hồn, một bóng ma không một tí hơi thở trần gian.
Yết hầu hơi động, kinh hoảng trong mắt phóng lớn, thân thể từ từ ngã ra sau.

Bọn họ sai lầm rồi, bọn họ đã sai lầm lớn rồi, nơi này, khó đối phó nhất không phải Hiên Viên Triệt, mà chính là tiểu cô nương bé nhỏ kia, chính là nàng.
Đáng tiếc, khi nhận ra thì đã quá muộn rồi, chỉ còn cách xuống dưới địa ngục phân trần cho Diêm vương nghe thôi.
Chậm rãi lau sạch vết máu trên kiếm, Lưu Nguyệt lạnh lùng cười, đứng dậy, đi đến chỗ Hiên Viên Triệt.
Cây cối yên tĩnh, chính là nơi nàng thích nhất.
Bước vài bước tới chỗ Hiên Viên Triệt, thấy hắn đã mở mắt, sắc mặt hồng nhuận, một tia dị sắc cũng không có, nhưng bụi cỏ xung quanh, bị máu đen thẩm thấu, héo rũ đi.
“Sao mùi máu tươi lại nồng như vậy?” Hiên Viên Triệt ngửi ngửi, mùi vị thấp thoáng trong không khí, đứng lên, đi tới bên Lưu Nguyệt, nói.
“Vài con gián mà thôi.” Lưu Nguyệt nói, vân đạm phong khinh.
Hiên Viên Triệt nghe vậy nhíu mày, mấy con gián, Lưu Nguyệt thật đúng là cái gì cũng nói được.
“Nơi này cũng không sạch sẽ?” Hiên Viên Triệt hơi thấp giọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui